Tòa nhà mới xây của bệnh viện có 17 tầng, tránh một số con số không may mắn.
Xung quanh là một số khu dân cư thấp, dọc theo đường phố là các cửa hàng náo nhiệt, bán đồ kim loại, bán đồ dùng chăm sóc, bán trái cây, và các cửa hàng ăn uống khác nhau.
Khi trời tối, đèn đường màu cam sáng lên, từ trên cao nhìn xuống, lại sinh ra cảm giác choáng váng.
Nếu như nhảy xuống, có lẽ sẽ rơi đến mức không thể làm chủ tình huống được.
Nếu như nhảy xuống, có lẽ sẽ rất sảng khoái.
Nếu như nhảy xuống...!
Cánh tay trái truyền đến một cơn đau bén nhọn, sau lưng có tiếng người chạy đến, Tô Vạn định thần lại một lúc thì phát hiện hơn nửa thân người đã bị kéo lơ lửng, thoáng chốc cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Cậu cắn răng, tay trái chống vào lan can, tay phải dùng sức, dưới sự trợ giúp của các đồng nghiệp nghe tin mà đến, kéo thanh niên treo lơ lửng giữa không trung trở về sân thượng.
Đáng tiếc dùng lực quá mạnh, vừa ngã ngửa ra đất thì cùi chỏ trái của cậu đập xuống mặt đất, trở thành người bị thương nặng nhất trong trò hề này.
Ngày hôm sau, bác sĩ Tiểu Tô nhận được một lá cờ bằng nhung do người nhà bệnh nhân tặng, viện trưởng cười đến biến mất cả đôi mắt, hòa cùng với dấu vết của năm tháng trên khuôn mặt của mình, cho bác sĩ trẻ đã có hành động dũng cảm một tháng nghỉ phép có lương..
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
8 chương
104 chương
6 chương
14 chương
40 chương
11 chương