Cho dù có rất lo lắng cho Mao Cát Tường, Tần Ý cũng không thể ném Đường Ngự Thiên đi được.
Tuy muốn nhanh chóng đỡ Đường Ngự Thiên về phòng, nhưng mà… Anh không cử động được!
Tần Ý thực sự vô lực với cái cơ thể này, mới đỡ Đường Ngự Thiên chưa tới mấy phút, cánh tay đã đau mỏi đến không chịu được.
Anh quay quanh nhìn bốn phía, muồn tìm xem có đồ vật nào dùng mượn lực được không, thình lình thấy một bóng người trong bóng tối, che che giấu giấu.
Người làm nhỏ bé: “…”
Tần Ý mới đầu còn sợ hết hồn, lấy lại tinh thần xong mới nhìn ra bóng người kia vô cùng quen mắt: “Xin chào, cậu là… Người lần trước đến phòng tôi tìm vòng tay?”
Tần Ý nói xong, người làm nhỏ mới do dự từ khúc quanh đi ra, gật đầu nói: “Vâng, phải, là tôi.”
Giảm thọ mất thôi! Có phải cậu ta nên quay đầu chạy không? Ông chủ có khi nào trách cậu ta đến đây quấy rầy thế giới hai người không?
Nghĩ như vậy, cậu ta liền thu lại bước chân đang tiến lên phía trước.
Cậu ta đang muốn lui xuống, lại nghe cậu trai mi thanh mục tú trước mắt hỏi: “Xin hỏi vị tiên sinh này, xưng hô như thế nào?”
Khách, khách khí quá.
Người làm nhỏ sờ sờ đầu, trả lời: “Tôi, tôi là Hồng Bảo.”
Hai tay của Tần Ý đã hoàn toàn không chống đỡ nổi trọng lượng của người đàn ông này, bị ép lui về sau hai bước: “Hồng tiên sinh, cậu có thể… Có thể phiền cậu dìu anh ta về phòng không?”
Trước đây, Hồng Bảo chưa từng thấy Tô Thất. Lúc thường, Đường Ngự Thiên ra ngoài rất ít khi mang theo cậu ta, gần như lúc nào cậu ta cũng ở nhà cùng Đức thúc, cho nên không biết cậu trai phong độ nhẹ nhàng trước mặt này lại chính là thứ yêu tinh đê tiện trong truyền thuyết.
Lời nhờ cậy lễ phép này quả thật làm người ta khó buông lời từ chối! Cậu ta vội vã đi lên trước, tiếp nhận ông chủ mình từ tay Tần Ý.
Tiếp xong, cậu ta cảm thấy có chút không đúng lắm.
Cậu ta trước giờ luôn núp ở phía sau khi ông chủ nửa đêm uống say, có mấy lần khuyên ngài ấy đừng uống nữa, suýt thì bị ngài ấy đập cả cái chai thuỷ tinh vào trán. Vì vậy chỉ có thể trốn ở gần đó trông coi, chỉ lo ông chủ trong lúc say xảy ra chuyện không hay. Nơi cậu ta đứng, góc nhìn rộng, trống trải, tất cả động tác của ông chủ đều có thể thu vào mắt.
Đương nhiên… Bao gồm cả nụ hôn kia.
Hồng Bảo nghiêm túc suy nghĩ, có khi cậu ta không cần phải nhúng tay vào chuyện này? Cho bọn họ chút không gian để phát triển?
Nhưng mà cậu ta nghĩ vậy cũng không có tác dụng gì, bởi vì vị Tô tiên sinh kia, sau khi cảm ơn cậu đã sớm chạy như bay về phòng.
Hồng Bảo chỉ có thể khiêng ông chủ, ba bước thành hai đi lên lầu, vừa đi vừa có chút ngạc nhiên, đến cùng là chuyện gì mà gấp đến vậy… Nhìn cũng không giống là về đi ngủ…
Tần Ý chạy nhanh về phòng, gọi lại cho Mao Cát Tường.
“Tút, tút, tút…” Mỗi một đợt “tút” truyền đến từ điện thoại lại khiến tim anh co rút một lần.
Điện thoại thông rất nhanh, âm thanh truyền ra cũng không phải giọng Mao Cát Tường.
Giọng nói kia tương đối bình tĩnh, giống như vũng nước sâu không đáy, chỉ nói ra hai chữ: “Xin chào.”
Tần Ý: “…”
Tần Ý tự nhận mình cũng không phải là người giỏi liên tưởng, thế nhưng, lúc trước Mao Cát Tường gọi cho anh cầu cứu mạng, hiện tại nửa đêm canh ba, gọi cho hắn thì liền nghe thấy giọng của một người đàn ông xa lạ.
Những gì anh muốn nói đều bị kẹt ở cổ họng, lại nuốt trở lại. Anh cũng không dám hỏi Mao Cát Tường ở đâu, có thể cho hắn nhận điện thoại được không, chỉ lo lại thêm phiền cho Mao Cát Tường.
Đương nhiên cũng không thể cúp điện thoại, anh ít nhất có thể vì hắn kéo dài thời gian hoặc tìm ra manh mối gì đó.
Nghĩ như vậy, Tần Ý nắm chặt ống nghe, ép cho giọng mình bình thường một chút, anh hít sâu một hơi, nói: “… Xin chào, tôi muốn gọi một phần há cảo.”
Bạch Dư: “…”
“Nhân gạch cua, không có dấm, bao lâu có thể đưa đến?”
Bạch Dư nửa nằm trên giường, cùi đầu thay Mao Cát Tường vuốt lại chút tóc lộn xộn, thuận miệng đáp lại: “Cậu gọi nhầm số rồi.”
Mao Cát Tường nằm bên cạnh anh giả bộ ngủ, hai người ngủ cùng nhau, áp rất gần, đồng minh cùng ngài đùi lớn nói với nhau cái gì, hắn đều nghe được rõ ràng.
Vì sao đồng minh của hắn lại cơ trí nhường này cơ chứ! Mao Cát Tường cảm động đến muốn khóc, hắn chỉ lo đồng minh gọi được điện thoại liền nói luôn ‘Anh sao vậy, nhiệm vụ ôm quần lót có gì bất ngờ xảy đến sao!’.
Anh hỏi hắn vì sao lại có loại lo lắng này? Bởi vì, nếu là hắn, rất có thể sẽ thốt ra những lời như vậy…
Chờ hắn cảm động xong liền phát hiện ra trên đầu hắn đang có một bàn tay sờ tới sờ lui, kéo hắn từ niềm vui sướng khi nghe được giọng đồng minh trở về hiện thực.
Bạch Dư cúp điện thoại, cúi người nhẹ hôn lên mặt hắn, nỉ non làm người ta sởn tóc gáy: “Ngủ ngon.”
Mao Cát Tường nhất thời hỏng cả người, hắn nằm bên người Bạch Dư, không dám làm ra một động tác nhỏ nào, nhìn chằm chằm vào bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, cảm thấy nhân sinh này đã mất đi ý nghĩa.
Ai có thể nói cho hắn biết vì sao chuyện lại thành như vậy không!
“Thế rốt cục xảy ra chuyện gì?” Hôm sau, trời vừa sáng Tần Ý đã nhận được điện thoại, anh nghe tiếng than thở từ đầu kia của Mao Cát Tường, tâm lý buộc chặt cũng được thả lỏng, “Dù có vấn đề gì, anh không sao là tốt rồi.”
Mao Cát Tường: “Phải, tôi không sao thì… Không không không không, tôi có sao, hiện tại cả người tôi đều trọng thương, sống không bằng chết. Cậu đang ở nhà Đường Ngự Thiên phải không, tôi tới tìm cậu, tôi cần gấp một nơi khiến Bạch thần kinh không tìm được tôi.”
“Bạch thần kinh? Là đang nói Bạch Dư?”
“Một lời khó nói hết, cậu chờ tôi! Chờ tôi đấy!”
Mao Cát Tường vừa nói vừa vội vàng thu dọn đồ đạc, thừa dịp Bạch Đại Thối bị hắn sai ra ngoài mua bánh quẩy mau chóng rời khỏi.
“Có lẽ Đường tiên sinh…” Đường Ngự Thiên không thích người khác đến nhà, nếu như bị hắn nhìn thấy, chỉ sợ Mao Cát Tường lại càng thảm hại hơn.
Đối với việc này, Mao Cát Tưởng chẳng lo gì: “Tôi không sợ, tôi tình nguyện chết dưới chân nam chính, cũng không chết dưới chym Bạch Đại Thối.”
“…”
Tần Ý hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không.
Mao Cát Tường cũng cảm thấy mình đã nói quá rõ ràng, nhưng hắn không có thời gian giải thích, sau khi nói xong mạnh mẽ cúp điện thoại.
Bị nháo đến như vậy, Tần Ý tỉnh cả ngủ, anh rời giường rửa mặt, dự định ra ngoài thăm dò.
Giờ này, hẳn là Đức thúc còn đang chiến đấu với Đường bám giường.
Gió ngoài cửa sổ nhẹ lướt qua mặt, sáng sớm luôn làm tâm tình người ta sung sướng, một ngày mới bắt đầu, đi kèm với sương sớm cùng tiếng chiu hót và mặt trời lơ lửng phía chân trời.
Tần Ý cẩn thận tính toán, chờ Đường Ngự Thiên đến công ty xong, anh năn nỉ Đức thúc cho Mao Cát Tường vào nhà có bao nhiêu khả năng.
Nhưng anh vừa ra cửa chạy một vòng, lại thấy gương mặt Đức thúc vui vẻ tựa gió xuân tiến tới.
Đức thúc vừa thấy anh liền cao hứng gọi: “Cậu Tô, ngày hôm nay thiếu gia của chúng tôi nghỉ phép, cậu có muốn cùng ngày ấy đi đâu đó chơi một chút?”
Tần Ý suýt chút nữa không đứng vũng: “…Anh ta hôm nay, không đi làm?”
“Phải, phải, đây là lần đầu thiếu gia nhà chúng tôi nghỉ phép trong suốt mấy năm qua. Trước đây tôi nhìn cũng đau lòng, bảo ngài ấy nghỉ ngơi một chút đều không nghe, lần này rốt cục cũng nghĩ thông suốt. Bây giờ vẫn còn đang ngủ đấy.”
Cũng đúng, tối qua uống nhiều đến vậy, thân thể thì có phải bằng sắt đâu. Tần Ý có thể lý giải, cũng không oán giận gì trong lòng, chẳng qua là cảm thấy sự tình thêm phiền phức mà thôi.
Suy nghĩ một chút, anh vấn quyết định trực tiếp thẳng thắn: “Đức thúc, là như vậy, bạn cháu nói phải tới thăm cháu…”
Đức thúc cũng hiểu, len lén nói: “Không thành vấn đề, tôi giúp cậu gạt thiếu gia.”
Ông bày ra biểu tình nhí nha nhí nhảnh như vậy, khiến Tần Ý không nhịn được cười ra tiếng, tâm trạng anh chỉ vừa mới thoải mái chút ít, đã nghe Đức thúc nói nốt nửa câu sau: “Các cậu tán gẫu qua cửa sắt một chút, không có chuyện gì, đừng sợ, xảy ra chuyện gì, Đức thúc giúp cậu chịu trách nhiệm.”
“…”
Kết quả, khi Mao Cát Tường tới nơi, cách cửa sắt lớn, trên cửa là hoa văn phục cổ màu đen chạm trổ tinh xảo, xa xa thấy cậu đồng minh khả ái của mình cùng một ông lão rất có tinh thần.
Đức thúc muốn tới xem một chút, bạn của bạn của thiếu gia nhà ông, thì cũng chính là bạn của ông.
Mao Cát Tường nhìn ông lão, vẫy vẫy tay: “Chào bác.” Nói xong, hắn quả thực muốn chặt tay.
Hắn cuối cùng làm sao vậy, chuyện gì xảy ra thế, còn có thể tệ hơn nữa không.
Đức thúc gặp được người liền thoả mãn, thầm nghĩ quả nhiên cũng là một thanh niên tri thức hiểu lễ nghĩa, cười ha hả vỗ vai Tần Ý: “Các cậu nói chuyện, nói chuyện đi, tôi không quấy rầy.”
Tần Ý có chút lúng túng, chờ Đức thúc đi rồi, anh mới giải thích cho Mao Cát Tường. Nghe xong giải thích, Mao Cát Tường triệt để không còn tha thiết gì cái thế giới này nữa.
Mao Cát Tường đã mất niềm tin vào thế giới phất tay một cái: “Gặp lại sau, trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi gặp được một người bạn như cậu, tôi đã rất thoả mãn.”
Tần Ý vội vàng lắc đầu khuyên hắn: “Mao tiên sinh, anh đừng tiêu cực như thế, còn sống chính là còn hy vọng, nhất định sẽ có biện pháp khác.”
Có biện pháp gì! Còn có thể có biện pháp gì!
Tối qua, vì để tự vệ, hắn nói dối rằng bản thân đã yêu thầm đùi lớn nhà mình nhiều năm, bởi vì không kìm nén được dục vọng yêu thương, chỉ có thể tự xử để giải quyết, vậy mà vị Bạch nào đó đứng trước giường nhìn hắn rồi thở dài nhẹ nhõm!
Hắn vắt óc tính qua, tình hình này, Bạch Đại Thối nhiều nhất cũng chỉ chán ghét hắn mà đá hắn ra khỏi cửa.
Tần Ý nghe vậy sững sờ, hỏi: “Vậy lẽ nào… Anh ta không như vậy?”
“Anh ta ôm lấy tôi, mặt không đổi sắc, nói với tôi ba chữ,” Sắc mặt Mao Cát Tường bây giờ một từ thê thảm cũng không đủ để hình dung: “Anh ta nói, anh cũng vậy.”
Anh cũng vậy.
Anh, cũng, vậy!
Là như vậy đấyヾ(`Д)!
Tần Ý suy nghĩ một chút, thực không biết an ủi hắn kiểu gì, nín nửa ngày, vẫn không nhịn được mà cách cửa sắt nói qua: “Mao tiên sinh, sau này cố gắng đừng nói dối nữa.”
Mao Cát Tường: “…”
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
41 chương
88 chương
12 chương
46 chương
85 chương