Uyên Ương Thác
Chương 4
Cuối cùng chỉ còn Kỳ Phóng và Đoan Mộc Hoàng tỷ thí cao thấp. Hai người bước lên võ đài bắt tay nhau, Đoan Mộc Hoàng vẫn như cũ, tỏ ra thâm ý tươi cười, hướng Kỳ Phóng nói: “Kỳ huynh, một ngày không gặp, chúng ta cũng thật là có duyên, ở nơi này cũng có thể gặp nhau.”
Kỳ Phóng luôn cảm thấy nụ cười của người đó đối với mình có chút không tự nhiên, không muốn nghĩ nhiều, thản nhiên nói: “Không cần nhiều lời, chúng ta bắt đầu đi.”
Đoan Mộc Hoàng ngẩng đầu lên nhìn nơi Đào tiểu thư ngồi, cười nói: “Không thể tưởng tượng được. Kỳ huynh lại nóng vội muốn thú thiếu nữ xinh đẹp, nếu muốn vậy thì phải qua cửa ải của ta trước.” Tiếng nói dứt liền động thủ.
Hai người đánh một trận đúng là long trời lở đất. Kỳ Phóng giống như một tòa nhà đánh hoài không ngã, một dãy núi cao ngất nguy nga, khó khăn đánh bại. Đoan Mộc Hoàng khi thì uốn lượn khi thì mãnh liệt như nước chảy, không ai biết được ra sao.
Dưới đài mọi người kỳ thật đều không thể nhìn rõ động tác của hai người họ, tới thời điểm hai người thi triển nội lực, trận đấu liền chậm lại, mọi người bị dọa tới thân đổ đầy mồ hôi lạnh, tất cả mọi người đều cùng ý nghĩ… mấy người họ mà trúng những chiêu thức đó, chắc chắn sẽ chết rất thảm thiết!
Công lực yếu kém, một lúc sau đã bị Đoan Mộc Hoàng đánh cho ói ra máu, bởi vì chịu không nổi những chiêu thức của Đoan Mộc Hoàng mà thối lui về phía sau.
Chỉ thấy Đoan Mộc Hoàng phóng ra những cái kim có hình hoa cúc nhắm tới cổ họng của Kỳ Phóng, chiêu thức tàn độc vô cùng, ngăn chặn đường lui của Kỳ Phóng.
Kỳ Phóng nhanh chóng né được, dùng tốc độ ánh sáng có ý đồ muốn đâm hai mắt của Đoan Mộc Hoàng, nhưng đã chậm một bước. Đoan Mộc Hoàng không có chút khẩn trương mà có thể nhẹ nhàng né tránh.
Hai người đánh tới trời long đất lở nhưng vẫn chưa có thể phân cao thấp. Ngược lại những người xem bên dưới không thể chịu nổi chưởng lực của họ mà ngã xuống không ít.
“B-O-N-G…G! B-O-N-G…G! B-O-N-G…G!” Tiếng gõ chiêm vang lên báo hiệu cuộc tỉ thí chấm dứt. Hai người lúc này mới ngừng tay.
Thân thể mập mạp của Đào lão bản liền bước ra, mời hai người ngồi đợi. Uớc chừng khoảng một chén trà, Đào lão bản tập tễnh bước vào nơi mọi người đang đợi, chậm rãi tuyên bố: “Ta tuyên bố, nữ nhi của ta sẽ gả cho Lạc Dương Kỳ Phóng!”
“Ah!!! … Ah!!!!”
Tiếng bàn tán xôn xao dưới đài vang lên không dứt bên tai, Đoan Mộc Hoàng phiêu dật tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều nghĩ y sẽ là con rể của Đào gia. Tuy Kỳ Phóng anh tuấn phi thường, khí chất phi phàm, nhưng là người rất lãnh khốc, lúc giết người mắt cũng không chớp lấy một cái, làm sao lại có thể để hắn làm hôn phu của tiểu thư mảnh mai kia?
Trong nội tâm của Kỳ Phóng cũng kinh ngạc vạn phần, thầm nghĩ mình đã cùng Đào lão bản từng nói hắn chỉ thực hiện ước định mà đến đây tỷ thí, mình vốn không thể nào tương xứng làm con rể của ông ta…? Chăng lẽ Đoan Mộc Hoàng có vấn đề gì sao? Không khỏi nhìn Đoan Mộc Hoàng, chỉ thấy y im lặng nhìn hắn như đang suy nghĩ điều gì, trong nội tâm bỗng nhiên chấn động.
Đào lão bản dẫn một mỹ nữ kiều diễm bước ra, nàng chính là nhi nữ Đào Thẩm Y. Thanh thoát bước tới trước mặt Kỳ Phóng, cười tủm tìm nhìn hắn, không có mảy may ngượng ngùng, Kỳ Phóng bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, Thẩm Y nhìn bộ dạng xấu hổ của hắn, bỗng nhiên nhào tới hôn lên mặt của hắn một cái! Dưới đài liền xôn xao, Kỳ Phóng không biết làm gì nói gì.
Thẩm Y kéo cổ tay Kỳ Phóng xuống võ đài, mới vừa bước vài bước, đột nhiên có thanh âm không biết từ đâu truyền vào tai của Kỳ Phóng.
“Chúc mừng ngươi...”
Thanh âm mang theo một chút bi ai yêu hận không rõ ràng.
“Tông Linh!” Trong lòng Kỳ Phóng lại nổi cuồng tiếu, hắn đờ đẩn dừng bước, không rõ thanh âm đó từ đâu truyền tới, không thể! Không thể! Không thể như vậy! Hắn cảm thấy trong nội tâm của mình như có cái gì sụp đổ, thanh âm giống như u linh, không thể xác định. Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: “Y đã đến đây, nhưng y không muốn gặp ta, y không quan tâm ta nữa rồi!”
Thẩm Y dường như cảm nhận được gì, yên lặng đến bên cạnh hắn, kéo xuống võ đài.
Đôi mắt tĩnh lặng nhìn bọn họ li khai, y không muốn mọi người phát hiện liền dựa vào cột gỗ. Y suy yếu đến không chịu nổi, mất máu quá nhiều khiến cho sắc thái của y hoàn toàn tái nhợt. Nhưng phong thái của y tuyệt tao nhã, khiến cho mọi người nhìn y như một tiên tử thanh cao. Người như tiên tử kia dùng tay gạt nước mắt tràn ra ngoài, thương thế tuy nặng nhưng không đau như tâm của y lúc này.
Trường An. Đại sảnh Đào gia.
“Đào lão bản, mong người làm rõ, làm vậy là có ý gì?” Kỳ Phóng cỏ vẻ lắng hỏi.
“Kỳ công tử, ngươi đừng vội! Ta sẽ không làm ngươi khỏ xử!” Đào lão bàn khẳng định nói.
“Nhưng con gái ngài?”
“Ha…” Đào lão bản xấu hổ cười nói: “Kỳ thật, hắn không phải nữ nhi…”
“Cái gì?” Kỳ Phóng không chờ ông nói hết câu, liền kinh ngạc mà thốt ra.
Đào lão bản bỗng nhiên cao giọng hướng bên ngoài gọi: “Thẩm Y, con còn ở ngoài làm gì, mau vào đây!”
Một nam tử có khuôn mặt giống như nữ tử lúc này trên võ đài liền xuất hiện trước mặt Kỳ Phóng, nhưng trên người lại là y phục của nam tử, tuy vậy diện mạo lại như đúc, chỉ có cách ăn mặc là bất đồng, thoạt nhìn rất anh tuấn thanh nhã, khí chất tựa tiên nhân.
Đào lão bản chỉ vào người cậu ta nói: “Ta có hai người con, một nữ nhi và một nhi tử. Đây chính là nhi tử của ta gọi là Thẩm Y, nói đến chuyện này thật sự mất mặt, đêm qua Tú Tú bỗng nhiên nói nàng đã có người trong lòng, sống chết không chịu kén rể. Nhưng thiệp mời đã phát, rất nhiều người có tên tuổi, nếu hủy bỏ mặt mũi ta còn để nơi nào, mới xuất hạ sách này để lừa dối mọi người vượt qua bài kiểm tra. Nghĩ đến ngươi tới luận võ, trong nội tâm nắm chắc, cho nên…”
“Vì vậy ngươi chọn ta?” Kỳ Phóng cảm thấy lí do này dở khóc dở cười. Bất quá vẫn vui vẻ, trong nội tâm lại cảm thấy có lỗi với Tông Linh. Nhưng vì cái gì hắn nghĩ như vậy, bản thân cũng không hiểu.
Đào Thẩm Y tủm tỉm cười nhìn hắn, thấy Kỳ Phóng thở dài, liền nói: “Hôn phu đại nhân, thỉnh ngài tha thứ về chuyện này.”
Không khỏi buồn cười, thở dài: “Mà thôi, mà thôi! Nói chính sự đi! Đào lão bản, lần này muốn ta giúp chuyện gì?”
“Bảo vệ chúng ta!” Đào lão bản dùng hết sức mà nói: “Gần đây, ta không biết chọc phải phiên bang dã tộc nào, lúc đi trên con đường tơ lụa đã bị bọn họ chặt đứt vài sinh ý, hiện tại lại đe dọa bọn ta, nói bọn họ có tán gia bại sản cũng phải hủy cả nhà bọn ta! Gần đây, gia nhân nhà ta ra ngoài làm việc đều xảy ra chuyện trở về. Ai…”
“Không phải là người của Trung Thổ sao?” Kỳ Phóng hỏi.
“Theo những gia nhân trở về nói là người của Đại Thực quốc!” Đào lão bản oán hận nói.
Trong nội tâm của Kỳ Phóng rùng mình, nghĩ thầm: “Không nên để Linh nhi biết, bằng không thì hậu quả không thể tưởng tượng được! Bất quá, không biết y có quan hệ gì với những người đó hay không?”
Kỳ Phóng đáp: “Đào lão bản yên tâm! Việc này ta sẽ cố hết sức!”
Đào lão bản thỏa mãn gật đầu nhẹ, mọi người liền giải tán.
Sắc trời tối đen, nhanh chóng đã đến giờ tuất.
Kéo lên thân thể mệt mỏi về phòng, Kỳ Phóng phát hiện trên bàn có một phong thư, liền lấy ra đọc, nhìn thấy nội dung liền kinh hãi, trên đó chỉ viết:
Phụ thân thân ái,
Linh nhi đêm nay sẽ chờ người tại nam phố Cầu Phượng Lâu,
Cần phải đến ngay!
Chờ ngươi,
Linh nhi chỉ ở lại có đêm nay.
Kỳ Phóng ngay cả hoảng sợ cũng không kịp liền chạy ra ngoài. Một mạch chạy tới, trong nội tâm chỉ lặp lại một câu: “Chỉ lưu lại đêm nay! Chỉ một đêm! Chỉ có cơ hội duy nhất!”
Nam phố.
Chợ hoa mở đèn khắp nơi làm mọi ngươi cảm tưởng như ban ngày.
Mọi người ở phố đêm đều bận rộn, lui tới tấp nập, một mảnh phồn vinh, ai nấy đều hoan thanh tiếu ngữ, Kỳ Phóng không để ý tới cảnh đẹp của đêm thành, vội vã chạy trong đám người, bốn phía hỏi thăm, rất nhanh liền tìm thấy Cầu Phượng Lâu.
Đó chính là tân kỹ viện phi thường tráng lệ, giăng đèn kết hoa, từ bên trong phát ra tiếng động ồn ào phi thường náo nhiệt, trên tâm biển có ghi “Cầu Phượng Lâu”!
Kỳ Phóng không nghĩ nhiều liền bước nhanh vào trong, đến đại sảnh liền thấy bên trong nam nữ trêu chọc nhau, vui cười uống rượu. Vừa nhìn thấy hắn bước vào, đều đình chỉ mọi động tác, kinh ngạc nhìn hắn. Bỗng nhiên trong lúc đó, sắc mặt mọi người đều khẩn trương, cò người buồn bực cười trộm, có người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn trộm, cũng có người thấy trên mặt hắn có vết đao mà hết sức e ngại, không dám nhìn.
Kỳ Phóng mặt dù kỳ quái khi thấy phản ứng của họ, nhưng cấp bách muốn gặp Tông Linh nên hắn cũng không để ý... những người này, liền hướng tới nữ nhân mập mạp giống quản sự nơi này quát: “Lấy danh sách người ở nơi này, nhanh lấy cho ta!”
Nữ nhân kia tuy trong nội tâm cảm thấy sợ hãi, nhưng lại nói: “Công tử, ngươi lầm à nha, nơi này không phải nơi ngươi cần tìm. Ngươi tìm người, có lẽ nên đến Xuân Phong Các bên cạnh!”
Mọi người nghe nói như thế, đều “Hàaa…! Hàaa…!” Cười ha hả.
Kỳ Phóng nhìn thời gian nhanh chóng trôi qua, không muốn cùng nàng dài dòng, rút…phối kiếm ra, kề trên cổ nàng, quát lạnh nói: “Nhanh nghe lời của ta! Bằng không một đao bổ đôi!”
Mọi người sợ hãi tới mức không dám phát ra thanh âm nào, xa xa còn có người lén lút trốn đi.
Người đàn bà mập mạp kia bị hù đến mức run rẩy, hai chân như nhũn ra, run rẩy đem quyền sổ trên tay đưa cho Kỳ Phóng.
Kỳ Phóng vội vàng mở ra xem, “Ngọc diện lang quân, nhất trụ kình thiên, đêm dài không ngã, thi đấu Phan An…” Kỳ Phóng cảm thấy kỳ quái nghĩ: “Đây là đại phương gì? Vì sao lại toàn những danh tự kỳ quái, Linh nhi nói đến danh tự đặc biệt là có ý gì?” Lật một hồi, một cái tên làm cho y run rẩy.
“Ôn Tuyền”!!
Hắn vĩnh viễn không quên được tại ôn tuyền kiều diễm vùng hoang vu Ly Sơn mình đã dâm loạn như thế nào, là chỗ hắn bị Tông Linh cường bạo, hắn cơ hồ khẳng định Tông Linh nhắc đến chính là danh từ này, nhưng đây là ý gì? Giống như vết thương lâu ngày tái phát, hắn cực kỳ hổ thẹn, vì cái gì muốn châm chọc hắn, tại lễ kén rể vì sao không ra mặt gặp hắn? Mặc kệ đó là đáp án gì, vừa nghĩ tới đây chính là đáp án mình cần, liền xoay người rời đi.
Nhưng thân thể hắn như không nghe theo ý nghĩ của hắn, ngón tay tự động chỉ tên đó, bờ môi tự động mở ra: “Chính là y.”
Nữ nhân kia kinh dị nhìn hắn, cao giọng hét lên: “Tuyên, Ôn Tuyền ra gặp khách!”
Thời gian khoảng một tuần trà, nhạc tiên bồng bềnh, khói bay lượn lờ, hai gã nam tử xuất hiện cùng một tiên tử ở đầu cầu thang.
Mọi người thấy người tới, đều kinh ngạc không khép miệng lại được, bỗng nhiên một loạt “binh binh bàng bàng” nguyên lai họ không thể cầm vững chén rượu trong tay, lúc mọi người thất thần, tất cả chén rượu đều đồng loạt rớt xuống mà vỡ tan.
Chỉ thấy người đó một thân áo trắng, trên mặc che một dải lụa mỏng, mặc dù không thể thấy diện mạo, nhưng chỉ nhìn hình dáng là biết khuynh quốc khuynh thành. Bước đi nhẹ nhàng, dáng người cao ráo, giống như Lăng Ba tiên tử yêu mị thanh lệ, thoát tục, mái tóc đen sau lưng y như theo động tác của y mà bay múa, tăng thêm vài phần thần bí, mị hoặc lòng người.
Kỳ Phóng mê luyến nhìn thân ảnh của người đó, chậm rãi bước đến.
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
25 chương
46 chương
14 chương
8 chương
39 chương