Matthew nhanh chóng phát hiện ra rằng chuyến công du tới Bristol với Lord Westcliff khác xa so với việc khám phá thành phố cảng một mình. Ban đầu anh có kế hoạch ở tại một quán trọ nằm gần trung tâm Bristol. Tuy nhiên, với Westcliff làm bạn đồng hành. Họ chọn một tòa nhà nguy nga của một gia đình giàu có hoạt động trong ngành đóng tàu. Matthew hiểu rằng có rất nhiều lời mời như thế được gửi tới từ những gia đình thành đạt trong vùng. Tất cả đều háo hức được tiếp đãi bá tước theo phong cách sang trọng nhất có thể. Tất cả mọi người đều là bạn của Westcliff, hoặc muốn được như thế. Đó chính là quyền lực của một tên tuổi quý tộc lâu đời. Nói cho công bằng, không chỉ vì tên tuổi và tước hiệu đã truyền cảm hứng cho lòng nhiệt tình đó đối với Westcliff…anh được biết tới như một nhà chính trị cấp tiến, chưa kể đến là một nhà kinh doanh tài ba, cả hai điều đó làm cho anh trở thành người đàn ông được săn lùng ở Bristol. Thành phố này chỉ đứng thứ hai sau London về hoạt động thương mại, đang trải qua một giai đoạn phát triển như vũ bão. Khi những khu thương mại được bành trướng và những bức tường cũ kỹ của thành phố sụp đổ, những con đường hẹp đang được mở rộng và những đường phố lớn mới toanh xuất hiện trên nền tảng cũ. Đáng kể nhất, một hệ thống đường sắt cạnh bến cảng kết nối nhà ga Temple Mead với các bến tàu vừa hoàn thành xong. Kết quả là, không còn nơi nào tốt hơn nữa ở Châu Âu để thiết lập một mạng lưới sản xuất kinh doanh. Matthew bất đắc dĩ phải thừa nhận với Westcliff là nhờ sự có mặt của anh mà những cuộc gặp gỡ và thương lượng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Tên tuổi Westcliff không những mở được các cánh cửa. Thực tế nó đã khiến người ta trao cho anh cả toà nhà. Và cá nhân Matthew biết đây là một cơ hội lớn để học hỏi từ bá tước, người sở hữu cả kho kiến thức về kinh doanh và sản xuất. Chẳng hạn như khi họ bàn bạc việc chế tạo đầu máy xe lửa, bá tước không chỉ thông thạo về nguyên lí thiết kế kỹ thuật, anh còn có thể gọi tên hàng tá cái bu lông khác nhau dùng trong các đường ray khổ rộng gần đây nhất. Thẳng thắn mà nói, Matthew chưa bao giờ gặp người nào có thể cạnh tranh với khả năng hiểu biết và nhớ được khối lượng kiến thức mênh mông về công nghệ của anh, cho tới khi gặp Westcliff. Nó tạo ra cuộc đối thoại cực kỳ thú vị, ít nhất là đối với hai người. Bất cứ ai tham gia buổi thảo luận cũng sẽ bắt đầu ngáy khò khò sau năm phút. Về phần mình, Marcus dấn thân vào một tuần lễ ở Bristol với hai mục đích. Chính thức là để hoàn thành những mục tiêu đặt các mối quan hệ kinh doanh vững chắc…nhưng còn một mục đích ngấm ngầm nữa là quyết định xem Matthew là người thế nào. Không dễ dàng gì đối với Marcus khi bỏ Lillian lại một mình. Anh nhận ra trong khi những việc sinh đẻ và nuôi con cái là quá ư bình thường với những người khác, thì chúng lại hết sức quan trọng khi liên quan đến vợ con anh. Mọi điều về con gái bé bỏng đều khiến anh mê mẩn: những lúc bé ngủ và thức, lần tắm đầu tiên, cách bé ngọ nguậy những ngón chân, cảnh tượng bé nép vào bầu ngực Lillian. Mặc dù chưa ai từng nghe nói có quý bà thượng lưu nào lại tự mình cho con bú, thường thì người ta thuê một cô hầu đang có sữa cho việc ấy. Tuy nhiên Lillian lập tức thay đổi thái độ ngay sau khi Merritt sinh ra. “Con muốn chính em cơ,” Lillian nói với Marcus. Anh không dám chỉ ra rằng em bé khó mà có khả năng thảo luận về chuyện này và không chừng còn toại nguyện với một vú em hơn. Nỗi sợ của Marcus rằng vợ anh có thể không chịu nổi trận ốm lúc sinh nở đã lui dần từng ngày khi Lillian trở lại với con người trước đây của mình, khỏe mạnh và mảnh mai và đầy sức sống. Sự nhẹ nhõm của anh không thể tả xiết. Anh chưa từng biết tới một tình yêu choáng ngợp đến thế đối với một con người, cũng không lường trước được Lillian đã nhanh chóng trở thành nhu cầu hạnh phúc tất yếu của anh. Bất cứ việc gì làm được cho Lillian trong khả năng của anh đều sẽ được thực hiện. Và trong nỗi lo lắng của vợ anh đối với em gái cô ấy, Marcus quyết định phải đưa ra những kết luận cuối cùng về Matthew Swiff. Khi họ gặp gỡ những nhân vật có máu mặt trong ngành đường sắt ở Great Western, chủ bến tàu, các ủy viên hội đồng và những nhà quản lý, Marcus bị ấn tượng trước cách sử xự của Matthew. Cho đến giờ anh chỉ nhìn thấy Swiff đối đáp với những người khách giàu có ở Stony Cross, nhưng nó ngay lập tức trở nên rõ rệt là cậu ta có thể làm thân dễ dàng với những hạng người khác nhau, từ những nhà quý tộc cao tuổi cho tới những người lao động vạm vỡ ở bến tàu. Tới lúc đàm phán, Swiff là một người hung hăng mà không mất đi vẻ lịch thiệp. Cậu ta điềm tĩnh, chắc chắn, và nhạy bén, nhưng lại có khiếu hài hước khá khô khan do chịu tác động của môi trường sống xung quanh. Marcus có thể thấy ảnh hưởng của Thomas Bowman lên tính gan lì của Swiff và sự sẵn lòng ủng hộ những quan điểm của ông ta. Nhưng không giống Bowman, Swiff có bản chất tự nhiên và tự tin khiến người khác tự động hưởng ứng. Swiff sẽ làm tốt công việc ở Bristol, Marcus nghĩ. Đây là nơi thích hợp cho người thanh niên đầy tham vọng, vì nó mời gọi nhiều cơ hội hấp dẫn chẳng kém gì London. Về chuyện Matthew có phù hợp với Daisy không…chà, nó còn mù mờ lắm. Marcus bất đắc dĩ mới phải đưa ra những phán quyết về những chuyện đó, những kinh nghiệm ngày trước đã dạy anh rằng không phải lúc nào anh cũng đúng. Sự phản đối lúc đầu của anh đối với hôn nhân giữa Annabelle và Simon Hunt là một ví dụ điển hình. Nhưng vẫn phải có một phán xét đưa ra. Daisy xứng đáng có một người chồng đối xử tốt với cô ấy. Sau cuộc họp với các đại diện tiêu biểu ngành đường sắt, Marcus và Swiff đi bộ dọc theo Corn Street xuyên qua một khu chợ xếp kín những quầy hoa quả và rau xanh. Vỉa hè mới được nâng lên để bảo vệ khách bộ hành khỏi bị bùn bắn tung toé và rác bẩn dưới lòng đường. Con đường có những cửa hiệu bán các mặt hàng tiêu biểu như sách báo, mĩ phẩm, và những đồ vật bằng thuỷ tinh làm từ sa thạch của địa phương. Dừng trước một quán rượu, hai người bước vào trong để gọi một bữa ăn đơn giản. Trong quán có đủ các loại người khác nhau từ những thương gia giàu có đến những công nhân xưởng đóng tàu. Thư giãn trong bầu không khí ồn ào, Marcus nhấc một cốc vại đầy bia đen Bristol lên môi. Nó lạnh và đắng, trượt xuống cổ họng anh trong một luồng cay xộc và để lại dư vị ngọt dịu. Khi Marcus đang cân nhắc đủ các cách để vào đề về chuyện của Daisy, Swiff làm anh ngạc nhiên bởi một tuyên bố thẳng thừng. “Thưa ngài, có vài điều tôi muốn nói với ngài.” Marcus tạo vẻ mặt vui vẻ khuyến khích. “Tốt quá.” “Sự thể là Miss Bowman và tôi đã đạt tới một…sự hiểu biết. Sau khi xem xét những hoàn cảnh phù hợp của cả hai bên, tôi đã có một quyết định cả về cảm xúc và thực tế là chúng tôi nên-“ “Cậu đã yêu cô ấy được bao lâu?” Marcus ngắt lời, thầm thích thú. Swiff buột ra một hơi thở căng thẳng. “Nhiều năm rồi,” anh thú nhận. Anh lùa tay vào mái tóc ngắn và dày, khiến nó rối bù lên. “Nhưng tôi không biết đó là gì cho tới mãi gần đây.” “Em vợ tôi có đáp lại không?” “Tôi nghĩ-“ Ngắc ngứ, Swiff uống một ngụm bia lớn. Nhìn anh thật trẻ trung và bối rối khi thú nhận, “Tôi không biết. Tôi hi vọng trong thời gian…ôi, chết tiệt.” “Theo tôi thấy, cậu chẳng gặp khó khăn gì để giành được tình cảm của Daisy,” Marcus nói bằng một giọng ân cần hơn mức anh dự tính. “Từ những gì tôi quan sát, đây là một đám tốt cho cả hai phía.” Swiff ngẩng lên với nụ cười chế nhạo. “Ngài không nghĩ cô ấy sẽ khấm khá hơn với một quý ông đầy chất thơ người Anh ư?” “Tôi nghĩ đó sẽ là tai hoạ. Daisy không cần một người chồng thoát tục như cô ấy.” Với lấy đĩa thức ăn bằng gỗ đặt giữa họ, Marcus cắt một miếng pho mát Wensleydale và kẹp vào hai lát bánh mì dày. Anh nhìn Swiff chăm chú, tự hỏi tại sao cậu ta có vẻ quá ít vui mừng trong hoàn cảnh này. Hầu hết đàn ông đều biểu lộ sự sung sướng vô biên trước viễn cảnh lấy được người phụ nữ mình yêu. “Bowman sẽ rất vui mừng,” Marcus nhận xét, nhìn sát sao phản ứng của Swiff. “Làm hài lòng ông ấy chẳng có vai trò gì trong chuyện này. Bất kỳ sự dính líu ngang xương nào đều là đánh giá quá thấp những gì Miss Bowman đòi hỏi.” “Không cần phải vượt qua hàng rào phòng thủ của cô ấy,” Marcus đáp. “Daisy là con quỷ nhỏ quyến rũ, chưa kể rất đáng yêu. Chỉ cần thêm chút tự tin và bớt nhạy cảm đi, cô ấy sẽ biết cách thu hút phe khác giới một cách dễ dàng. Nhưng với lí tưởng của mình, cô ấy không thể coi tình yêu như một trò chơi. Và chỉ một số ít đàn ông có đủ thông minh để cảm nhận sự chân thành ấy ở phụ nữ.” “Tôi có,” Swiff nói cụt ngủn. “Hình như là thế.” Marcus cảm thấy một sự thông cảm sâu sắc khi nghĩ đến tình thế tiến thoái lưỡng nan của người đàn ông trẻ tuổi hơn mình. Là một người có đầu óc thực tế và ghét cay ghét đắng sự ủy mị, nó còn hơn là xấu hổ đối với Swiff khi thấy mình bị thương bởi một mũi tên của thần Cupid. “Mặc dù cậu không đòi hỏi sự ủng hộ của tôi,” Marcus nói tiếp, “cậu có thể hoàn toàn tin cậy vào điều đó.” “Ngay cả khi phu nhân Westcliff phản đối?” Nhắc đến Lillian đã gây ra một nỗi đau nhỏ của khao khát trong ngực Marcus. Anh nhớ cô nhiều hơn mức tưởng tượng. “Phu nhân Westcliff,” anh khô khan đáp, “sẽ biết chấp nhận thực tế là đôi khi có những việc có thể xảy ra không như cô ấy mong muốn. Và theo thời gian nếu cậu chứng tỏ được mình là người chồng tốt của Daisy, vợ tôi sẽ thay đổi quan niệm của mình. Cô ấy là một người không thành kiến.” Nhưng trông Swiff vẫn phiền muộn. “Thưa ngài –“ Bàn tay anh siết chặt quanh tay cầm cốc bia của mình, và anh nhìn nó chằm chằm bất động. Nhìn thấy bóng tối băng qua gương mặt chàng trai, Marcus ngừng ăn. Bản năng mách bảo anh rằng có điều gì đó rất không ổn. Chết tiệt thật, anh nghĩ, chẳng lẽ không có chuyện gì dính dáng đến nhà Bowman mà không đơn giản được sao? “Ngài sẽ nói gì về một người xây dựng cuộc đời anh ta từ một lời dối trá…và cuộc đời đó đã trở nên đáng giá hơn con người thực mà anh ta có thể trở thành?” Marcus đang nhai tiếp, liền nuốt đánh ực, và dành thời gian để uống một ngụm bia vĩ đại. “Nhưng tất cả đều xoanh quanh sai lầm ấy ư?” Cuối cùng anh hỏi. “Phải.” “Người này có cướp đoạt của ai khác vì quyền lợi hợp pháp của anh ta không? Có gây tổn hại thể chất và tinh thần cho người khác không?” “Không,” Swiff nói, nhìn thẳng vào mắt anh. “Nhưng nó có dính dáng tới luật pháp.” Nó làm Marcus thấy khá hơn đôi chút. Theo kinh nghiệm của anh thì ngay cả người đàn ông tốt nhất đôi khi cũng không thể tránh khỏi những rắc rối với pháp luật chẳng kiểu này thì kiểu khác. Có lẽ Swiff đã từng lầm đường lạc lối trong vài hợp đồng làm ăn đáng ngờ hoặc đã ăn chơi xả láng trong thời tuổi trẻ xốc nổi mà lo ngại sự thật bị đưa ra ánh sáng trong những năm sau này. Tất nhiên Marcus không không xem những vấn đề danh dự một cách nhẹ tựa lông hồng, và những thông tin về rắc rối pháp luật trong quá khứ khó có thể là thứ người ta muốn nghe từ ông em đồng hao tương lai. Mặt khác, Swiff lại là người có sức chịu đựng tốt và rất cá tính. Và Marcus khám phá ra rất nhiều điểm anh thấy thích ở cậu ta. “Tôi e rằng mình sẽ phải hoãn lại sự ủng hộ đối với mối lương duyên này,” Marcus nói với sự quan tâm, “cho tới khi tôi có sự hiểu biết nhất định về những chi tiết đó. Còn điều gì nữa mà cậu có thể nói với tôi không?” Swiff lắc đầu. “Tôi rất tiếc. Lạy Chúa, ước gì tôi có thể.” “Nếu tôi hứa với cậu rằng sẽ không phản bội lòng tin của cậu?” “Không,” Swiff thì thầm. “Một lần nữa, tôi rất tiếc.” Marcus thở dài nặng nề và ngả người ra ghế. “Không may là tôi không thể giải quyết hay thậm chí giảm nhẹ một vấn đề khi tôi không biết thứ trời đánh ấy là gì. Ngoài ra, tôi tin là ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai. Và tôi luôn xét đoán một người đàn ông dựa vào con người anh ta trở thành chứ không phải anh ta là ai. Điều đó nói lên rằng…tôi sẽ có lời hứa của cậu về một chuyện.” Swiff ngước lên, đôi mắt xanh cảnh giác. “Gì vậy, thưa ngài?” “Cậu sẽ nói với Daisy tất cả trước khi cưới cô ấy. Cậu sẽ giãi bày hết mọi chuyện, và để cô ấy quyết định liệu cô ấy có muốn đi tiếp hay không. Cậu sẽ không lấy cô ấy làm vợ mà không trao cho cô ấy toàn bộ sự thật và không hề thêm bớt.” Swiff không chớp mắt. “Tôi hứa với ngài.” “Tốt,” Marcus ra hiệu cho cô phục vụ đến bên bàn. Sau chuyện này, anh cần thứ gì đó mạnh hơn những cốc bia