Khi Con Tim Quá Nóng
Chương 1
Các hồn ma không làm tình, phải không nào? Annabelle Ronaldi không hoàn toàn dám chắc trăm phần trăm về câu trả lời. Bồng bềnh trong trạng thái dở thức dở ngủ sau một đêm với quá nhiều champagne, cô đoán có lẽ mình đã có một màn yêu đương quay cuồng với hồn ma người bạn trai đã khuất, Chip, hay một bản sao giống hệt của anh ta. Cô thầm cầu mong cho khả năng thứ hai.
Cô mới chỉ từng ngủ cùng hai người đàn ông, vậy là khả năng cô vừa nâng cao con số đó thêm năm mươi phần trăm nữa chiếm thế áp đảo hoàn toàn so với nguy cơ tỉnh giấc bên cạnh một hồn ma - nhất là khi cô nghĩ về chuyện này trong trạng thái nửa tỉnh nửa say. Một trạng thái cô không hề sở hữu tối hôm trước.
Cô buộc phải thừa nhận mối quan hệ của mình với Chip hẳn sẽ tuyệt hơn nhiều nếu anh ta được tuyệt vời bằng một nửa so với hồn ma của chính mình tối hôm qua - nếu quả thực đúng là hồn ma của Chip đã ngủ bên cạnh cô. Suy nghĩ này đưa cô quay trở lại câu hỏi ban đầu của mình về khả năng ân ái của các hồn ma - ân ái một cách thực sự, thực sự tuyệt vời.
Annabelle mở bừng mắt ra và hét lên. Thật lớn.
Anh chàng đang ngủ bên cạnh cô tỉnh dậy và ngồi thẳng lên trong lúc cô nhảy bật ra khỏi giường. “Chúa ơi, anh là người thật.” Phải, hoàn toàn là thật, và còn sống sờ sờ.
Anh ta chăm chú nhìn cô một cách nóng bỏng tới mức cô lấy làm ngạc nhiên sao mình lại không bị cháy thành than. Một chuyện, trong hoàn cảnh lúc này, còn khá hơn nhiều so với đứng đực ra như một cô ả ngốc nghếch. Và là một cô ngốc chẳng mặc gì trên người ngoài một đôi tất nịt màu xanh da trời. Cô giật tấm chăn ra khỏi giường, khiến đến lượt anh chàng kia bị phơi trần ra, chỉ có điều anh ta trông chẳng hề giống một gã ngốc chút nào. Ngược lại, trông anh ta... to con và ừm... rất khoan khoái khi thấy cô. Rất khoan khoái. Annabelle sững sờ không thốt ra lời.
“Belle.” Anh ta xích người lại gần cô. Cô lùi lại cho tới khi chạm mạnh vào cái ngăn kéo. Belle? Chip chẳng bao giờ gọi cô là Belle. Nếu cô vẫn còn chưa loại bỏ hoàn toàn câu hỏi về hồn ma như một khả năng cần xem xét đến, thì chuyện được gọi là Belle coi như chấm dứt hẳn mối băn khoăn này.
“Này, bình tĩnh đi nào. Tôi sẽ không làm cô bị đau đâu.”
“Anh là ai?”
“Tôi là Mike. Mike Flynn, người bạn thân nhất của anh rể cô; chúng ta đã gặp nhau tại đám cưới. Trông cô cứ như thể vừa trông thấy một bóng ma vậy.”
“Tôi không đùa đâu.” Trông anh ta dường như không giống lắm với một gã sát nhân bằng rìu, chẳng phải cô biết rõ những gã như thế trông ra sao, nhưng cô chắc chắn hắn sẽ cần tới một cây rìu, và anh chàng này thì chẳng có cái nào, đồng thời cũng không có chỗ nào để giấu nó. Cô nhận ra mình đang nhìn chằm chặp vào... anh ta. Nhiều khả năng không phải là một việc lịch sự cho lắm. Annabelle hít một hơi thật sâu và chuyển hướng cái nhìn của mình khỏi phần bụng cuồn cuộn những múi cơ và khuôn ngực vạm vỡ đẹp đẽ của anh chàng để hướng thẳng nó vào đôi mắt bản sao của Chip. Anh chàng này trông gần như giống hệt Chip, tức Christopher Edmond Van Dyke Larsen, ngoại trừ màu mắt, sống mũi hơi gãy, và kích thước của một phần phụ nào đó gắn bên ngoài cơ thể.
“À... chào anh.” “Mike. Mike Flynn.”
“Cái đó thì tôi biết rồi.” Có vẻ như cô đang định diễn trò với anh ta, còn anh ta thì không hề bị dắt mũi. “Trước đây tôi chưa bao giờ làm chuyện này...”
“Chuyện này, ý cô là đưa về nhà một anh chàng bảnh trai, rồi làm tình tới, quay cuồng đầu óc chăng?” Anh ta nháy mắt với cô. “Phải, nếu điều này có thể giúp cô thấy thoải mái hơn, thì quả tình tôi cũng không có thói quen đó - nhất là việc người phụ nữ xinh đẹp lại chẳng thể nhớ nổi tên tôi. Ngoại trừ chi tiết đó ra, tôi không thể hình dung ra một buổi sáng nào khoan khoái hơn.”
Điều ước muốn biến mất ngay lập tức của Annabelle đã không biến thành hiện thực, vậy là cô chẳng còn lựa chọn ngoài đối diện với bất cứ thực tế nào đang bày ra trước mắt.
“Đã bao giờ có ai cho cô hay trông cô tuyệt đẹp khi bối rối không? À phải, trông cô lúc nào cũng tuyệt đẹp.”
Cô nhấp nhổm chân này qua chân kia. “Vậy là chúng ta thực sự đã làm chuyện, ừm, anh biết đấy?”
“Ồ, có chứ. Vài lần là đằng khác.”
Có thể đầu óc lúc này đang bỡn cợt cô. Có thể anh ta chẳng hề có ngoại hình hay giọng nói giống như Chip. Có thể cô đã bị suy nhược thần kinh. Có Chúa chứng giám, với tất cả những thứ cô vừa trải qua gần đây, rời xa một chút khỏi thực tế cũng chẳng phải chuyện gì quá xa vời.
Hình ảnh hai người quấn lấy nhau quay cuồng khắp trong căn hộ của cô, hăng hái trút bỏ quần áo nhau lướt đi trong tâm trí cô như một cuốn băng ghi hình khiêu dâm chất lượng tồi. Cô lại nhăn mặt lần nữa khi nhớ tới âm thanh của vải vóc bị xé và tiếng cười sằng sặc của chính mình khi cô nhận ra chiếc váy đen nhỏ xíu của cô đã đột nhiên trở nên bé hơn rất nhiều. Nếu trí nhớ của cô chính xác, quả thực cô lấy làm ngạc nhiên khi cái váy của mình đã không lập tức bị cháy thành than bởi sức nóng hừng hực hai người tạo ra.
“Cô muốn tôi dành cho cô chút thời gian không? Tôi sẽ dắt
Dave đi dạo.”
“Làm sao anh biết được tên con chó của Rosalie?”
“Tôi là bạn thân nhất của Nick, nhớ chứ? Tôi đã biết Dave từ khi Nick và Rosalie sống chung với nhau.”
“Ồ, phải rồi.”
“Tôi sẽ dắt Dave ra ngoài, mua thứ gì đó cho bữa sáng, sau đó chúng ta có thể nói chuyện, và thực hiện nghi thức của lần hẹn hò đầu tiên, cô biết đấy.”
“Nghi thức của lần hẹn hò đầu tiên?”
“Phải rồi, cô cho tôi biết tên đệm của cô. Và tôi sẽ cho cô biết tên đệm của tôi. Chúng ta có thể nói qua ngắn gọn về gia đình, công việc của mình, cũng như những chủ đề thông thường khác. Khi đó, chuyện chúng ta ngủ cùng nhau sẽ không còn có vẻ quá đột ngột nữa.”
“Không ư?”
“À, như tôi vừa nói, tôi không có thói quen lên giường với phụ nữ chỉ vài giờ sau khi mới làm quen họ. Kỳ thực, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Thế nên tôi nghĩ trao đổi với nhau chút thông tin cá nhân như người ta vẫn làm vào lần hẹn hò đầu tiên cũng là chuyện đáng thử. Cô thấy thế nào?”
“Okay.” Cô nhắm mắt lại và nghĩ anh ta đã rời đi - chí ít cũng là tạm thời. Thế rồi anh ta bước lại gần, ôm lấy khuôn mặt cô trong hai bàn tay mình. Trước khi hành động này được bộ óc đang rối bời của cô ghi nhận, anh ta lần lượt đặt những cái hôn thật nhẹ nhàng lên mi mắt cô, rồi lên đôi môi. Cô mở mắt ra, và anh ta mỉm cười với cô như thể cô là tạo vật đáng yêu nhất trên đời. Rõ ràng anh chàng này đang cần nhiều hơn.
Mike đặt thêm một cái hôn nữa lên vai cô, nơi dường như có đường dây truyền tín hiệu nối thẳng tới hai núm vú. Hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng, và Mike dành cho cô một nụ cười hài lòng trước khi quay sang tìm kiếm quần áo của anh ta.
Cô chưa bao giờ từng thấy một nụ cười hài lòng đến thế ở bất kỳ người đàn ông nào đã ngủ chung giường với mình. Cho dù nói thật lòng, khó có thể cho rằng cô đã ngủ cùng với nhiều đàn ông. Từng có Chip, rồi thì... à phải, Johnny, và bây giờ... ừm. Mike.
Dave, con chó cô đang nhận trông coi cho tới khi chị gái cô quay về sau tuần trăng mật, thủng thẳng bước vào phòng ngủ với một chiếc quần đùi ngậm trong miệng. Cô đánh bạo đoán rằng cái quần là vật sở hữu của Mike. Và nhăn mặt. “Xin lỗi anh về chuyện này.”
Mike mặc chiếc quần dài màu xám có sọc vào và kéo khóa lên. “Này, cô có thấy cái áo sơ mi của tôi đâu không?”
“Nó ở ngoài phòng khách.”
“À, vậy là bây giờ cô đã nhớ ra rồi. Chắc chắn sẽ giúp an ủi một cái tôi đang ê ẩm bầm giập.”
Trước khi cô kịp nghĩ ra điều gì để nói, chuông điện thoại reo vang. Annabelle ngước mắt nhìn lên đồng hồ. Vì hãy còn sớm, người gọi hẳn là Becca. “Tôi xin lỗi...”
Mike giơ bàn tay lên. “Không có gì đâu. Cứ thoải mái dành cho mình tất cả thời gian cô cần. Dave và tôi sẽ quay lại.”
Mike quay người rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại sau lưng anh ta.
Cô lao người lên giường, kéo chăn trùm lên người, rồi với lấy điện thoại. “A lô?”
“À, vậy là cậu cũng sống sót qua đám cưới. Thấy không, cậu đã lo lắng thật vô lý.”
“Becca à? Liệu cậu có tình cờ có một ông anh họ nào ở New York không vậy?” Cô nghe thấy Mike huýt sáo gọi con chó, tiếng móc khóa ở đầu dây dắt chó lách cách khớp vào đai đeo cổ, rồi cửa trước đóng lại.
“Một ông anh họ ư?”
“Phải, một ông anh họ, chừng ba mươi tuổi, tóc vàng, mắt xám, nói chung là nóng bỏng. Một ông anh họ trông cực kỳ giống Chip. Chính xác là hệt như Chip, ngoại trừ đôi môi có hơi dày hơn, và cái mũi như thể đã bị anh ta làm gãy phải đến vài lần rồi, và phải rồi anh ta còn có... bàn chân to hơn.”
“Bàn chân to hơn? Annabelle, cậu vẫn ổn đấy chứ?”
Cô chỉ muốn gào tướng lên, “Không, mình chẳng thấy ổn chút nào cả.” Làm thế nào ai đó có thể tỉnh dậy băn khoăn liệu có phải mình vừa làm tình với một hồn ma hay không mà vẫn thấy ổn cả được đây? Nhưng chắc chắn Becca sẽ tung hê mọi thứ, hối hả nhảy lên chuyến tàu đầu tiên khởi hành từ Philadelphia để lao thẳng tới Brooklyn nếu cô nàng nghĩ Annabelle đang cần đến mình. Cho dù rất yêu quý Becca, cô không dám chắc mình có thể thu xếp ổn thỏa được mọi thứ mà việc lôi Becca can dự vào chuyện này có thể gây ra.
“Mình ổn cả. Mình mới chỉ gặp anh chàng này hôm qua. Tên anh ta là Mike Flynn, và anh ta giống Chip đến mức kỳ lạ. Chắc chắn anh ta phải có quan hệ họ hàng nào đó với cậu.”
“Annabelle, anh trai mình mất được hai năm rồi. Cậu không nghĩ rằng đã đến lúc nên lật sang một trang mới sao?”
“Cảm ơn cậu, Bec. Mình chỉ muốn nói mình đã gặp một anh chàng trông giống hệt Chip. Mình đâu còn vương vấn với những ký ức về Chip nữa. Quỷ thật, mình đã tiếp tục bước đi. Cho tới tận vài tuần trước, thậm chí mình còn đính hôn rồi nữa.”
“Với một gã chuyên nghề đưa đám chết tiệt.” “Johnny đâu có tệ đến thế.”
“Johnny đã bị bắt quả tang với cái quần tụt sát đất, trong khi váy của cô nàng chuyên trang điểm tử thi bị tốc ngược lên, bọn họ định làm trò xấu xa đó ngay cạnh xác chết...”
“Đúng thế, bà Nunzio.” Annabelle làm dấu thánh. “Xin
Chúa giúp linh hồn bà ấy được an nghỉ.”
“Hãy đối mặt với thực tế đi. Đó chính là bản chất của một gã chuyên tổ chức tang lễ chết tiệt.”
“Được rồi, nếu cậu muốn đi sâu đến thế về khía cạnh kỹ thuật. Nhưng Johnny chẳng có gì liên quan tới Chip cả.”
“Mọi thứ về Johnny đều dính dáng tới Chip. Tất cả mọi thứ cậu làm kể từ khi biết kết quả chẩn đoán của Chip đều là hệ quả trực tiếp từ Chip. Kể cả chuyện lên kế hoạch kết hôn với gã chuyên tổ chức tang lễ chết tiệt đó.”
“Thế này nhé, người đẹp thân mến, cho dù cuộc trò chuyện này đã khai sáng cho mình rất nhiều, lúc này mình không có thời gian tiếp tục nói chuyện. Mình cần dậy mặc quần áo. Có thứ gì cậu cần không?”
“Mình chỉ muốn biết chắc là cậu ổn cả. Chắc hẳn chẳng vui vẻ gì khi phải tới lễ cưới của chính mình nhưng với tư cách khách mời chứ không phải cô dâu.”
“Mình ổn cả.”
“Đồ dối trá. Cậu quá nông cạn để có thể ổn cả. Cho dù cậu có yêu quý chị gái cậu đến thế nào đi nữa, mà mình biết thực sự cậu rất yêu chị ấy, việc chị gái cậu tước đoạt mất ngày cưới của cậu chắc chắn phải khiến cậu phát cuồng lên. Khi phải rơi vào tình thế đó thì đến một thiên thần cũng phát điên, mà chúng ta đều biết cậu chẳng phải là một thiên thần. Mình biết cậu không thể lẳng lặng nuốt cục tức đi được.”
“Thực tế thì có đấy.” Để chứng minh cho lý lẽ của mình, Annabelle ngồi dậy, đá tung tấm chăn ra khỏi thân hình trần trụi của cô. Hoàn toàn trần trụi ngoại trừ đôi tất màu xanh được cô kéo cao lên tận đùi. “Ôi Chúa ơi.” Cô đã quên khuấy mất điều đó.
“Okay, phải vậy rồi. Mình sẽ có mặt trên chuyến tàu tiếp theo tới New York. Cậu làm mình hãi rồi đấy.”
“Không. Mình ổn mà, thật đấy. Mình... ừm... chỉ là mình vừa xem giờ, và thế đấy, mình phải... gặp một người vào bữa sáng, ừm, đúng ra là bữa ăn sáng muộn, mà mình vẫn chưa mặc đồ. Mình hứa sẽ gọi lại cho cậu sau. Thề đấy. Mình ổn cả. Thật mà.”
“Okay, nhưng mình biết có chuyện gì vừa xảy ra. Chiều nay mình sẽ nói chuyện tiếp với cậu. Nếu cậu không gọi cho mình, đến sáng mình sẽ có mặt để đấm cửa nhà cậu.”
“Mình xin hứa sẽ gọi. Tạm biệt.” Cô gác máy rồi rên lên. Đầu cô đau nhức, răng lợn cợn, và cô dám chắc ai đó đã pha lẫn acid đổ ắc quy vào champagne của mình. Cô mặc áo ngủ lên người và loạng choạng đi vào phòng tắm.
Mike đã đúng về một chuyện - trí nhớ của cô đang dần quay trở lại. Cô đã có mặt trong bữa tiệc cưới của Rosalie. Bữa tiệc cưới chính Annabelle đã lên kế hoạch, bữa tiệc cưới cô đã luôn mơ về kể từ khi có được cô búp bê Barbie mặc đồ cô dâu đầu tiên của mình, bữa tiệc cưới đáng ra đã là của cô nếu cô không hủy bỏ lời đính hôn với Johnny. Phải chứng khiến chị gái vào vai cô dâu của bữa tiệc trong mơ đã làm cô rầu rĩ không ít, nhưng rồi sau đó cô nhìn thấy bản sao của Chip đang trò chuyện với Nick, ông anh rể mới toanh của cô.
Anh ta cũng sở hữu đôi vai rộng và mái tóc vàng bẩn thỉu đủ dài để lòa xòa xuống cổ cồn áo sơ mi. Và những nét tương đồng chưa chịu dừng lại ở đó. Anh chàng này cũng có cùng vóc dáng, cùng kiểu đứng với hai bàn chân choãi rộng và hai bàn tay chống vào hông khi anh ta phá lên cười. Nó đã khiến tất cả lông tơ trên hai cánh tay cô dựng đứng lên, và phải cố gắng lắm cô mới không hối hả đưa tay lên làm dấu thánh.
Bản sao của Chip đã quay lại và nhìn chằm chằm thẳng vào đôi mắt cô. Annabelle còn nhớ đã phải bíu lấy chiếc ghế bên cạnh mình khi đầu cô quay cuồng, đôi mắt màu xám kia choán kín hết tầm nhìn của cô. Và cô đã đánh rơi cái ly đang cầm trên tay. Cô nghe thấy tiếng nó vỡ tan. Cô nghe thấy âm thanh rầm rì của ba trăm con người đang trò chuyện, nhưng tất cả dường như thật xa xăm. Dẫu vậy, cô vẫn không thể rời mắt khỏi người đàn ông đang bước về phía mình.
Anh ta lại gần cô rất khẩn trương, tuy thế vẫn bước đi một cách thong thả. Bàn tay ấm áp của anh ta nắm lấy khuỷu tay cô. “Hãy ngồi xuống trước khi cô bị ngã.”
“Chip?” Cô đã lẩm bẩm.
“Tôi là Mike. Cô không sao chứ?” Anh ta ấn cô ngồi xuống ghế và rồi sụp xuống trước mặt cô trong khi vừa nắm lấy cổ tay cô vừa xem chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
“Không sao.” Cô vùng ra khỏi bàn tay của anh ta và xoa xoa cánh tay mình, cố tống khứ cảm giác ớn lạnh đi.
Đôi mắt anh chàng này khác với đôi mắt của Chip; chúng màu xám, đầy dò xét. Chip có một mắt màu nâu, mắt kia nửa nâu nửa xanh lục, luôn ánh lên vẻ ngỡ ngàng. Nhìn thế giới qua đôi mắt của Chip hẳn phải rất thần kỳ. Anh chỉ nhìn thấy vẻ đẹp. Chàng trai dành cho những người khác việc bận tâm tới thực tế.
“Trông cô không được tốt lắm.”
“Cảm ơn anh, đó là điều cô gái nào cũng muốn nghe thấy.” “Ý tôi là trông cô không được khỏe. Tôi là bác sĩ. Hôm nay cô đã ăn gì chưa? Cô có đang dùng loại thuốc nào không?”
“Nghe này, bác sĩ, tôi không ốm. Tôi vừa nghĩ tôi đã thấy một bóng ma, có vậy thôi. Rõ ràng tôi đã nhầm, vì hiển nhiên anh không phải là một bóng ma.”
“Hả?”
“Trông anh rất giống một người tôi từng quen biết.” Annabelle đứng dậy, và Mike lập tức bám theo. “Rất vui được gặp anh...”
“Mike.”
“Phải rồi.” Cô máy móc bước tới phía đối diện gian phòng, vừa đi vừa thầm ước gì cô có thể ra về. Chỉ nỗi sợ cơn lôi đình của mẹ mới giữ chân không cho phép cô đi xa hơn khu sân thượng vắng vẻ nhìn xuống Đại lộ Công viên.
Sau đó, cô đã quá say để có thể nhớ ra cần thả bó hoa xuống sau khi bắt được nó. Mike bắt được cái tất. Và trước khi kịp lẩn đi, cô đã bị lôi tới ấn ngồi xuống một chiếc ghế kê giữa sàn nhảy trong khi, giữa một màn đồng ca xen lẫn những tràng vỗ tay và những tiếng hú hét như sói tru, Mike rất chậm rãi luồn chiếc tất vào trong váy cô, rồi kéo chiếc tất lên thật cao tận trên đùi cô. Hai bàn tay anh ta càng di chuyển lên cao hơn, đôi mắt anh ta càng sẫm lại. Cô vẫn còn bị ánh mắt của anh ta bẫy chặt khi anh ta giúp cô đứng dậy khỏi chiếc ghế để ngả vào vòng tay anh ta cho điệu nhảy bắt buộc. Điều tiếp theo cô biết là họ đã ở cạnh nhau trên một chiếc taxi trên đường quay trở về Brooklyn.
Annabelle ước gì đầu óc cô cũng giống như một tấm bảng cát, và cô có thể dành cho cái đầu của mình một cú lắc thật lực và khởi đầu trở lại với một tâm trí sạch tinh tươm.
Mike rời khỏi căn hộ của Annabelle với Dave thong thả chạy theo sau. Anh bước thẳng tới cột đèn đầu tiên gặp phải trên đường và cụng đầu vào nó. Thật mạnh.
“Chết tiệt.” Anh mở mắt ra và thấy một bà lão đầu quàng khăn san viền đăng ten, một bàn tay đang cầm một chuỗi tràng hạt. Vẻ chê trách rõ rệt bà lão ném về phía anh khiến chàng bác sĩ cúi gằm xuống đầy ngượng ngùng. “Tôi xin lỗi,” anh khẽ nói khi bà lão đi ngang qua.
Bà lão lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Italia. Khỉ thật, quả là anh đang có một buổi sáng tuyệt diệu không chê vào đâu được.
“Màn trình diễn ấn tượng lắm, Mike. Giờ hãy cho tôi biết cậu đang làm cái quái quỷ gì với con chó của tôi, bên ngoài căn hộ của cô em vợ tôi, và vào lúc tinh mơ bảnh mắt thế này.”
“Nick? Cậu đang làm gì ở đây vậy? Cậu mới kết hôn chưa được hai mươi bốn giờ thôi đấy.”
Mike cố giữ không để con chó nhảy chồm lên Nick, nhưng vô hiệu.
Nick đưa cho Mike mấy chiếc túi anh ta đang cầm để có thể rảnh tay nựng nịu Dave. Vẻ mặt Nick khiến Mike cảm thấy may mắn rằng Nick không phải loại người nóng tính hay viện đến cơ bắp. “Không, đừng có nói gì với tôi.” Anh quan sát Mike, nhận thấy mọi dấu hiệu của buổi sáng hôm sau một đêm trời long đất lở đang hiện rõ mồn một trên đó. “Không phải cậu đã ngủ với em vợ tôi đấy chứ?”
“Cậu có thực sự muốn biết câu trả lời không hả?”
“Cái gì, cậu đã thưởng thức qua các cô bạn gái cũ của tôi, và bây giờ cậu bắt đầu lấn sang cả thành viên trong gia đình tôi sao?”
“Đâu phải lỗi của tôi khi các cô bạn gái cũ của cậu đều chạy tới tôi tìm kiếm an ủi. Với giờ giấc làm việc của tôi, ngủ thậm chí đã gần như là chuyện không thể, nói gì tới hẹn hò cùng phụ nữ. Đã phải năm hay sáu năm trôi qua kể từ khi tôi có cơ hội gặp một phụ nữ không có các chữ viết tắt MD[1] hay RN[2] đằng sau tên họ.”
Mike từng có bạn gái, thậm chí cả vài mối quan hệ đi xa hơn mức quan hệ tình dục đơn thuần, cho dù không xa lắm, song hiếm có mối quan hệ nào làm anh cảm thấy có gắn bó về mặt cảm xúc.
Anh hoàn toàn chưa được chuẩn bị cho Annabelle Ronaldi. Cô nàng gần như quá nóng bỏng để có thể nắm bắt được. Khi anh chạm vào cô, luồng điện mà anh cảm thấy cũng chỉ yếu hơn một chút so với luồng điện đã phóng vào người anh vào một ngày nọ khi anh đang chơi dưới tầng trệt ướt sũng và thiếu chút nữa chết vì điện giật. “Annabelle hoàn toàn khác.”
“Phải, cô ấy là em vợ tôi, quỷ tha ma bắt. Cậu không thể tìm thấy cô gà mái nào khác để lên giường cùng sao?” Nick giơ hai cánh tay của anh ta lên rồi đập mạnh vào hai bên đùi, hiển nhiên đã hoàn toàn quên khuấy mình đang mang theo mấy chiếc túi mua từ cửa hàng bán đồ ăn mang về ở cuối phố. “Từ vẻ mặt thẫn thờ của cậu, tôi đoán câu trả lời là không. Và tôi nghĩ lúc này không phải là thời điểm phù hợp để ghé qua căn hộ lấy chiếc túi Rosalie còn để lại đó.”
Mike không thể kìm nổi nụ cười. “Cậu đoán đúng cả hai lần.”
“Tôi sẽ giả bộ không hề nhìn thấy cậu.”
“Chẳng lẽ Rosalie sẽ không băn khoăn tại sao cậu lại không ghé vào à?”
“Tôi sẽ bảo cô ấy mua một cái túi mới. Bên cạnh đó, cậu cũng biết Lee mê sô-cô-la đến thế nào rồi đấy. Cô ấy sẽ nhìn qua những cái bánh rán phủ sô-cô-la này, và tha thứ cho tôi việc đã quên tìm cái túi cho cô ấy. Tôi sẽ nói với cô ấy là tôi không thể chịu đựng được phải ở cách xa cô ấy. Nói cho cùng, đó cũng là sự thật.”
Nick lấy lại mấy cái túi của mình.
Mike biết chính xác những gì Nick đang cảm thấy. À phải, gần như vậy. Tối hôm qua các vị thần đã mỉm cười với anh, vì khi lần đầu tiên đôi mắt anh bắt gặp đôi mắt Annabelle, dường như cô cũng có cùng phản ứng với anh. Annabelle là loại phụ nữ khiến anh cảm thấy may mắn vì mình đang mặc quần ống rộng, không chỉ vì cô xinh đẹp và hấp dẫn, mà bởi vì cô đã nhìn chằm chằm vào anh như thể không tin nổi vào đôi mắt của chính mình. Từ khoảnh khắc đó trở đi, đôi mắt cô nàng không lúc nào rời khỏi anh. Cứ như thể anh là người đàn ông duy nhất trong gian phòng vậy.
Mike sẽ không để cô nàng chuồn đi mất. Anh chỉ cần đảm bảo cô sẽ không bao giờ quên được anh nữa.
Annabelle mặc một chiếc quần tập yoga và chiếc áo thể thao rồi bước ra khỏi buồng ngủ khi Mike và Dave quay về.
Mike đã gấp gọn những gì còn lại của chiếc váy, quần lót và áo lót cô đã mặc, xếp chúng gọn ghẽ trên trường kỷ. Chiếc áo vest của anh vắt lên lưng tựa của một chiếc ghế, một chiếc cà vạt cuộn tròn lại nhét vào túi ngực. Anh đang mặc trên người chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ bị mất một hay hai cúc, quần của bộ com lê, và đi đôi giày dự tiệc màu đen. Cho dù đang mặc những món quần áo đã trải qua cả đêm dưới sàn nhà, cô cũng cảm thấy mình khó lòng tìm nổi một người đàn ông có ngoại hình hấp dẫn hơn.
Câu hỏi duy nhất của cô lúc này là phải làm gì với anh ta. “Xin chào.” Mike đặt hai chiếc túi lên mặt bàn và đưa cho cô một tách cà phê. “Tôi không biết cô có thích món cà phê của mình không...”
Annabelle mở nắp chiếc cốc và uống một ngụm thứ chất lỏng đang bốc hơi, cố gắng nghĩ xem nên nói gì.
“Ôi, khỉ thật.” Mike lấy chiếc điện thoại di động đeo bên hông ra, nhìn lên màn hình. “Tôi xin lỗi. Tôi phải đi đây. Tôi biết chúng ta cần nói chuyện, nhưng đây là một trường hợp khẩn cấp.” Anh lấy cà vạt từ trong túi áo vest ra, lật cổ cồn áo sơ mi lên, rồi thắt đúng kiểu nửa Windsor hoàn hảo mà không cần nhìn vào gương.
Cô đã quen với việc phải thắt cà vạt cho Chip trong những dịp hiếm hoi cô ép được anh đeo chúng. Cô đã luôn tự hỏi liệu có phải anh cố ý trêu cô không. Một anh chàng đã trải qua cả thời thiếu niên trong trường nội trú đáng ra phải biết thắt cà vạt thậm chí ngay cả trong lúc đang ngủ. Có lẽ đó chính là lý do tại sao anh từ chối đeo chúng khi trở thành một người đàn ông trưởng thành.
Mike kéo nút thắt cà vạt cao lên sát cổ và thậm chí không hề nhăn mặt. Chip luôn trông như thể anh đang bị thắt cổ. Có gì quá kỳ lạ không? Lúc này cô đang theo dõi Mike chuẩn bị sẵn sàng để tới chỗ làm. À phải, anh ta không hề nói cụ thể ra là chuẩn bị đi làm, nhưng nếu trí nhớ đang quay cuồng của cô chính xác, anh ta đã nói mình là một bác sĩ, và các bác sĩ thường phải giải quyết những trường hợp cấp cứu khẩn. Cô rùng mình khi ký ức về những lần cô đưa Chip tới bệnh viện dâng lên tràn qua những con đê cô đã dựng lên trong tâm trí để ngăn chúng lại. Cô nhớ tới tất cả những lần cô phải ngồi đợi bác sĩ tới báo cho cô biết thêm nhiều tin xấu.
Quan sát cô với vẻ ái ngại, Mike kéo cô vào vòng tay anh. “Này. Có chuyện gì vậy?” Anh nâng cô ngẩng đầu lên và nhìn chăm chú vào mắt cô. Cô mở miệng ra để trả lời anh ta rằng chẳng có chuyện gì cả, song trước khi cô kịp phát âm ra lời nào, anh ta đã chặn cô lại bằng một cái hôn. Một cái hôn mang theo cả hương vị của cà phê, kem và đường, nóng hổi tới mức khiến cô nín thở.
Anh ta không có vị giống như Chip, cũng chẳng có mùi giống của Chip, và thậm chí bất chấp tất cả những nét tương đồng giữa hai người, anh ta cũng không hề giống Chip. Khi ái ân, Chip đã tỏ ra rất cứng rắn mạnh mẽ. Anh giống như một bức tượng cẩm thạch, tuyệt đẹp để ngưỡng mộ, nhưng không mấy dễ chịu khi tựa người vào. Cô từng cảm thấy cảm giác giống như khi tựa người vào một bức tượng cứng đờ, anh bạn trai cũ của cô hoặc lắc lư liên tục cho tới khi buông rơi cô xuống, hoặc cùng lôi cô đổ ập xuống, gần như phát cuồng khi anh lên đỉnh, rồi để mặc cô nằm bầm tím, thậm chí chảy máu, giữa một đống bừa bộn. Một mình.
Mike thật dễ chịu, rắn rỏi nhưng không gây đau đớn, mạnh mẽ và cứng rắn, và anh luôn ôm lấy cô. Cô không buộc phải tự đỡ lấy bản thân. Anh ta kéo cô vào mình, áp sát thân hình cô vào người anh, giúp cô cảm thấy an tâm. Trong giây lát, cô thả người trong vòng tay anh, đôi mắt nhắm nghiền trong lúc tận hưởng một cảm giác an toàn giả tạo.
“Cho dù tôi rất muốn ở lại và tìm hiểu xem những gì đang diễn ra trong bộ óc vô cùng bận rộn của cô, tôi thực sự buộc phải đi. Tôi hy vọng sẽ không quá lâu.” Annabelle hé mở đôi môi để hỏi liệu anh ta có quay trở lại không, nhưng anh ta lại hôn cô tới mức làm câu hỏi đó trôi tuột đi mất, rồi bước ra ngoài căn hộ.
Dave ngồi lên cái giường của nó với chiếc quần đùi của Mike lủng lẳng rủ xuống mõm của nó và cất tiếng kêu ư ử. Con chó này có thể nặng đến một trăm năm mươi cân[3] và trông giống như một con lai của Cujo[4] và Black Stallion[5], nhưng kỳ thực anh chàng chỉ là một chú cún con trong thân hình bò mộng. Cô ngồi xuống trường kỷ, nhìn chăm chăm về phía cửa ra vào. Dave nhảy sang, gối cái đầu giống St. Bernard to tướng của nó lên lòng cô. Cái quần đùi dường như đã thấm hết nước dãi của nó, ơn Chúa. Đôi mắt sâu màu nâu của Dave ngước lên chăm chú nhìn thằng vào mắt cô, và anh chàng lại ư ử lên tiếng như phàn nàn.
Annabelle lơ đãng vuốt ve đầu nó. Cô không dám chắc cảm xúc của mình lúc này là gì, song cô đang cảm thấy gì đó. Quá nhiều là đằng khác. Liệu sẽ tốt hơn nếu trải qua cuộc đời trong trạng thái trống rỗng cảm xúc hay bị cuốn qua một dải thiên hà thực sự của vô vàn cảm xúc, đến mức ta không thể nhận diện được chúng nữa? Trạng thái trống rỗng về cảm xúc cô vẫn thường quen quả thực làm cô thấy thoải mái hơn nhiều.
Annabelle cố vật lộn để chuyển một cái thùng đựng tranh từ kho chứa dưới tầng trệt của căn hộ. Trước khi Rosalie đính hôn với Nick và cho Annabelle thuê lại căn hộ của mình, Rosalie đã cho Annabelle dùng nhờ kho chứa đồ khi cô quay về từ Philadelphia. Đã hai năm trôi qua sau cái chết của Chip - đã qua thời gian để xem xét lại mọi thứ trong cuộc sống của cô. Johny hẳn sẽ không hiểu nổi chuyện cô treo những bức chân dung và tranh khỏa thân khắp trong nhà, nhất là khi phần lớn những bức tranh ấy đều vẽ Chip. Cô đã giữ lại vài bức chân dung khổ nhỏ cho riêng mình, tặng số còn lại cho Becca, và hủy những bức tranh khỏa thân đi. À phải, tất cả trừ một bức. Cô không thể chia tay được bức tranh đầu tiên. Không, cho dù chuyện gì xảy đến đi nữa, cho dù bức tranh đó sẽ tiếp tục bọc kín trong giấy bọc và ở yên tận trong cùng tủ chứa đồ của cô cho tới ngày cô từ giã cuộc đời. Cô sẽ không bao giờ có thể chia tay với nó.
“Annabelle!” Wayne lớn tiếng kêu lên khi anh ta thấy cô hì hục lôi cái thùng theo cầu thang lên lầu một. “Cô đang làm gì thế? Henry, lại đây giúp anh một tay nào.” Wayne, hàng xóm của Rosalie - à không, của cô - chạy tới bên cạnh cô và bê cái thùng lên. “Tại sao cô không gọi chúng tôi? Chúng tôi ở ngay trên lầu, và chúng tôi luôn sẵn sàng giúp một tay. Hai chúng tôi rất vui khi cô chuyển tới sống tại căn hộ của chị cô. Hãy gọi cho chúng tôi nếu cô cần bưng bê di chuyển bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì. Cô không thể biết Henry và tôi đã buồn thế nào trước ý nghĩ sẽ mất đi mối liên hệ với Rosalie đâu. Bây giờ thì, với cô ở đây... Vậy đấy, chúng tôi rất mừng có cô ở đây. Cô phải tới ăn tối cùng chúng tôi, như thế chúng tôi sẽ có dịp làm quen với cô. Quý ông tôi thấy rời khỏi căn hộ sáng nay có phải là bạn trai cô không? Cô gái ơi, cô có gu về đàn ông cũng tuyệt chẳng kém gì chị gái mình đâu. Chẳng phải anh ta quá tuyệt hay sao? Quả thực nếu tôi còn trẻ hơn mười tuổi, và nếu anh ta không ưa phụ nữ hơn, tôi dám thề là anh ta sẽ khiến Henry phải chạy dài đấy.”
Cuối cùng Wayne hít một hơi. Annabelle ngơ ngẩn nhìn anh ta chằm chằm. “Ừm... Câu hỏi là gì đây?”
Wayne đưa hai cánh tay ra ôm lấy cô. “Ăn tối, sau đó là bạn trai.”
“Ồ, phải rồi, tốt thôi, tôi rất vui được ăn tối cùng anh và Henry. Rosalie đã kể cho tôi nghe rất nhiều về hai người.” Cô vuốt tóc và cố trưng ra nụ cười khá nhất có thể.
“Rosalie đã cho tôi số điện thoại của anh đề phòng trường hợp tôi không thể về nhà cho Dave ăn. Tôi hy vọng không có vấn đề gì.”
“Thử hay lắm, người đẹp, nhưng cách đó chỉ hiệu quả với các quý ông ưa phụ nữ thôi. Giờ vào việc chính. Hãy kể cho tôi nghe về Quý ông Vạm vỡ, Tóc vàng và Đẹp trai kia đi nào.”
“Với anh thì đó là Bác sĩ Vạm Vỡ, Tóc vàng và Đẹp trai.” Annabelle đi theo vị hàng xóm vào trong căn hộ của cô và chỉ cho anh ta căn phòng nhỏ, gọi là phòng song kỳ thực giống một tủ tường có trang bị thêm cửa sổ hơn. “Anh có thể dựa cái thùng vào bức tường đó.”
Wayne đặt cái thùng xuống rồi đi theo cô vào bếp. Anh ta quan sát trong lúc cô loay hoay bên ngăn kéo chứa đồ lặt vặt.
“Cô đang tìm thứ gì trong lúc cố lảng tránh nói chuyện về Bác sĩ Đáng yêu vậy?”
“Một cái búa để mở cái thùng kia ra. Anh sẽ không để kệ tôi với nó thế này chứ, phải không nào?”
“Không.” Wayne bước ra cửa trước. “Henry, mang theo một thanh đòn bẩy và một cái búa khi em xuống đây, được không?” Anh ta gọi với lên phía trên cầu thang.
Wayne khệnh khạng quay vào, thậm chí không buồn đợi Henry trả lời. Rosalie đã kể rất nhiều về những người hàng xóm của mình, và Annabelle vẫn luôn tự hỏi liệu chị cô có phóng đại lên hay không. Cho tới lúc này, cô buộc phải thừa nhận, Rosalie đã hoàn toàn chính xác. Đã được nghe kể mọi thứ về họ, và lúc này đang tận mắt chứng kiến bằng chứng đầu tiên, cô thầm tự hỏi bằng cách nào Wayne lại có thể sai khiến Henry dễ dàng như thế.
Vị hàng xóm tới cạnh cô, dùng hông huých vào cô. “Cô sẽ không phải ân hận đã thổ lộ với tôi đâu. Cứ thử hỏi chị gái cô đi. Nếu không nhờ Henry và tôi, hẳn bây giờ Rosalie và Nick vẫn còn đang chơi trò giả vờ như người kia không hề tồn tại. Hãy cứ coi chúng tôi như những Ông Tiên Mai Mối.”
Thế đấy. Annabelle không thể giữ được vẻ mặt nghiêm nghị nữa cho dù cô đã gắng hết sức. Tới khi Henry xuống gia nhập vào họ, cô và Wayne đang cười ngả nghiêng, tới mức cô khó khăn lắm mới thở lấy hơi được. Cô đưa hai cánh tay ôm lấy hai bên sườn đau quặn vì cười, cố hít thở bình thường. Chúa ơi, đã lâu lắm rồi cô chưa cười như thế.
Henry trông thấy họ và đùa cợt. “Wayne, xem cô ấy kìa.” Henry đưa mấy món dụng cụ cho Wayne, rồi lấy chiếc khăn tay được là phẳng lỳ từ trong túi áo ra lau khô nước mắt giàn giụa trên mặt Annabelle. Henry rất cao. Cô không mấy khi phải ngước mắt lên nhìn những người đàn ông, nhưng cô đã phải ngả đầu ra sau để có thể nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đôi mắt thật hiền hòa. Wayne có gu thật không chê vào đâu được. Henry quả là nóng bỏng nếu bạn là người nghiêng về những anh chàng ưa chải chuốt. Ấy là chưa kể tới những người đồng tính.
“Tôi đã bỏ lỡ mất gì sao?”
“Wayne chỉ đang đùa tôi thôi.” Annabelle không quen với việc người khác chạm vào cơ thể cô, còn Wayne và Henry rõ ràng là hai anh chàng ưa thích cảm xúc qua tiếp xúc. Cô lùi lại và nhận ra Wayne đã đi khỏi.
Tiếng búa đập vang lên trong căn hộ, và sau đó là tiếng đinh bị nhổ ra khỏi gỗ. Cô chạy vào nhà kho, nhưng trước khi cô kịp ngăn anh ta lại, Wayne đã cạy mở cái thùng. Và bức tranh lộ ra cho tất cả những ai có mặt trong phòng chiêm ngưỡng - một bức tranh sơn dầu cỡ ba mươi sáu nhân sáu mươi[6] vẽ một anh chàng Chip hoàn toàn khỏa thân. Ôi Chúa ơi. Cô đã không hình dung ra tình huống này. Mike giống hệt như Chip.
“Ái chà, nhìn xem kìa.” Wayne chống hai bàn tay vào hai bên hông và bật lên một âm thanh như sói hú trong khi anh ta chiêm ngưỡng bức họa. “Ái chà chà, ái chà chà, có vẻ như cô biết chàng Bác sĩ Vạm vỡ, Tóc vàng và Đẹp trai còn rõ hơn tôi nghĩ.”
Anh ta không rời mắt khỏi bức tranh khỏa thân, hết lắc đầu lại tặc lưỡi. “Nếu bức tranh này hoàn toàn chính xác, chúng ta cần phải cân nhắc lại về phần Vạm vỡ trong biệt danh của chàng bác sĩ đáng mến. Thật đáng xấu hổ. Cho dù Cosmo[7] có nói gì đi nữa, tất cả chúng ta đều biết không chỉ có việc một người đàn ông sử dụng nó như thế nào là đáng kể.”
Annabelle vừa lắp bắp vừa chỉ vào bức tranh. “Nhưng... nhưng đó không phải là Mike.”
________________________________________
[1] Medecinae Doctor: Bác sĩ
[2] Registered Nurse: Y tá có chứng chỉ đào tạo (ý Mike là anh không có thời gian gặp ai ngoài các đồng nghiệp).
[3] 1 cân Anh = 0,453 kg.
[4] Con chó giống St. Bernard bị mắc bệnh dại tàn sát nhà chủ nuôi trong tiểu thuyết cùng tên của Stephen King.
[5] Con ngựa đua giống A Rập, nhân vật chính trong xê ri truyện của Walter Farley. Ý của tác giả là Dave có vóc dáng to cao và vẻ ngoài dữ tợn.
[6] Đơn vị đo ở đây là inch, 1 inch = 2,54 cm.
[7] Cosmopolitan, một tạp chí dành cho phụ nữ.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
47 chương
74 chương
33 chương
37 chương
18 chương
262 chương