Mãi đến nửa đêm về sáng, Từ Kính Nam mới dần bình phục trở lại. Quản gia bước vào nhìn tình cảnh ấy thì lặng lẽ lui ra ngoài. Hai người ngồi dưới đất, các loại thuốc vung vãi khắp nơi trên sàn nhà. Từ Kính Nam mở mắt ra nhìn Tôn Dao. Anh đang dựa vào lòng cô. Trong khoảnh khắc ấy, Tôn Dao cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mình lại đưa tay vuốt ve gương mặt anh. Và cũng trong khoảnh khắc ấy, cô ý thức được rằng mình đã phạm phải một sai lầm mà chính cô cũng không thể tha thứ được cho mình: cô sinh lòng thương hại anh ta. “Đừng có kinh ngạc như thế, thuốc giảm đau thôi mà.” Từ Kính Nam nói bằng giọng yếu ớt. Thời khắc Từ Kính Nam bất ngờ đưa tay nắm lấy tay Tôn Dao cũng chính là thời khắc mà cô đẩy mạnh anh ra. Tôn Dao đẩy anh ra xong vội đứng bật dậy, thầm mắng mình là vừa lành sẹo đã vội quên đau, vì thế hấp tấp bỏ đi ngay. Cô cần rượu, cần dùng nó để làm tê dại nhiều thứ. May mà hầm rượu vẫn còn ở chỗ cũ, dưới tầng hầm. Người dẫn cô tới đây để uống trộm rượu năm đó là Từ Kính Nam. Người lần tìm khắp cả biệt thự họ Từ để cứu cô ra khỏi hầm rượu khi cô bị Từ Kính Diên nhốt trong đó cũng chính là Từ Kính Nam… Nhưng sao ngay cả men rượu cũng không thể cứu rỗi được cô, ngược lại còn khiến cô dễ dàng nhớ tới chuyện năm đó. Tôn Dao tức tối ném một chai rượu vỡ toang. Từ Kính Nam chống nạng, đi đến trước mặt cô. “Tôn Dao, thừa nhận đi, em vẫn còn yêu anh!” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, hôn lên bờ môi cô. Trong bóng tối, dưới sự thúc giục của men rượu, mọi chuyện cứ thế lặng lẽ diễn ra. Hết sức hoang đường, nhưng cũng… hết sức tự nhiên.. Thuở thiếu niên, họ từng mang một tâm trạng kích động vội vàng, nôn nóng muốn được hưởng thụ lần đầu tiên của nhau. Nhưng mỗi một bước tiến đều trúc trắc và gian nan. Lúc ấy, Tôn Dao chỉ có một cảm giác duy nhất là đau, nhưng trong lòng lại hết sức ngọt ngào nên không cảm thấy như thế là chưa hoàn mỹ. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, Tôn Dao đắm chìm trong hồi ức ngọt ngào ấy. Điều này khiến cô không kìm được đưa tay bấu vào vai Từ Kính Nam. Bả vai hơi gầy gò năm nào đã trở nên vạm vỡ săn chắc, ẩn chứa một nguồn năng lượng mạnh mẽ, giam cầm Tôn Dao trong cơn dục vọng đê mê. Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói xảo quyệt, nham hiểm, từng vang vọng trong giấc mơ của cô vô số lần, giày vò cô trong vô vàn ngày đêm bỗng nhiên bật lên… “Anh có thể chơi con nhỏ này? Tại sao tôi không thể?” Đó là giọng nói của Từ Kính Diên. Đó là câu duy nhất mà Từ Kính Diên đã nói khi Từ Kính Nam cởi chiếc thắt lưng của Từ Kính Diên ra khỏi cổ tay cô và đấm hắn ta gục xuống đất. “Anh có thể chơi con nhỏ này? Tại sao tôi không thể…” Chỉ vài ngày sau khi cô và Từ Kính Nam thuộc về nhau, Từ Kính Diên đã dùng cách ấy để phá nát mọi thứ tốt đẹp, hủy hoại không còn chút gì. Dưới ngọn đèn lờ mờ trong hầm rượu, Tôn Dao như loáng thoáng nhìn thấy gương mặt tàn ác của Từ Kính Diên. Gần như là theo bản năng, cô quơ lấy chai rượu ở gần mình nhất, đập thật mạnh vào gương mặt tàn ác ấy. Mọi cảm xúc đê mê đều dừng lại trong giây phút đầu Từ Kính Nam bị đập vỡ và máu chảy ồ ạt. Cuối cùng Từ Kính Nam không còn có ý định tranh giành quyền giám hộ Tầm Tầm nữa, có điều khi Nhậm Tư Đồ hỏi cô đã làm cách nào để đàm phán với Từ Kính Nam thì Tôn Dao chỉ có thể bật cười, tự cảm thấy chua chát, cũng tự mỉa mai mình. “Thật ra cũng chẳng đàm phán gì cả, mình đi tìm anh ta ngủ một giấc, sau đó nói với anh ta nếu còn muốn ngủ với mình nữa thì đừng có động vào Tầm Tầm.” Đương nhiên Nhậm Tư Đồ không tin những lời nói bâng quơ này của Tôn Dao nên cô đành giải thích cách khác, mập mờ nước đôi: “Nếu anh ta dám giở trò lật lọng thì cứ gặp nhau trên tòa đi. Anh ta không sợ mình giũ chuyện năm xưa ra cho báo chí nghe, hại nhà họ Từ của bọn họ mất hết thể diện thì mình sợ gì chuyện thân bại danh liệt. Huống chi Tầm Tầm cũng không phải con của anh ta, anh ta giành cái gì chứ?” Cô nào có dũng khí để thừa nhận phút yếu lòng không kìm được tình cảm của mình kia. Bởi vì cô hiểu rất rõ, cho dù có không kìm nén được tình cảm của mình thì có thể thế nào chứ? Nhưng ông trời lại cố ý trêu đùa cô, giây phút yếu lòng không kiềm chế được ấy đã để lại hậu quả… Cô có thai! Nhưng cho dù có thai thì có thể thế nào chứ? Cho dù biết Tầm Tầm là con trai của anh thì có thể thế nào chứ? Anh vẫn là Từ Kính Nam - người không chịu ra làm chứng trước tòa giúp cô. Mọi thứ vẫn không hề thay đổi. Cách duy nhất mà Tôn Dao có thể lựa chọn chính là bỏ đứa trẻ này đi. Nhưng lần này, Từ Kính Nam lại không hề có ý định ngăn cản cô, thậm chí không hề xuất hiện trước mặt cô, điều này khiến cho Tôn Dao cảm thấy như trút được gánh nặng. Bởi vì cô không dám tưởng tượng nếu Từ Kính Nam có ý định ngăn cản, không cho cô ra nước ngoài thì sẽ dùng những thủ đoạn thế nào. “Sau khi bỏ đứa bé này đi, mình sẽ được giải thoát hoàn toàn…” Đây là câu cuối cùng mà Tôn Dao đã nói với Nhậm Tư Đồ trước khi đi. Nhưng khi cô thật sự đứng trên đất Singapore, ngày hẹn phẫu thuật đến gần thì cô cũng đành thừa nhận mình lại do dự… Cô không thể quyết tâm tàn nhẫn với bất kỳ ai. Đối với đứa bé này, đối với Từ Kính Nam, đối với bản thân… cô đều không thể quyết tâm được, mãi mãi cũng không thể đoạn tuyệt dứt khoát được. Nhiều năm trước, cô trốn chạy khi đã nằm trên bàn phẫu thuật để giữ lại Tầm Tầm. Bây giờ, cô hèn nhát tới nỗi ngay cả cửa bệnh viện cũng không dám bước vào mà mua vé máy bay về nước đúng vào ngày hẹn phẫu thuật. Trên đường đến sân bay, cô nhận được điện thoại của Tầm Tầm. Tôn Dao còn tưởng Tầm Tầm gọi điện thoại là để căn dặn cô đừng quên mua cho nó bộ đồ chơi giới hạn số lượng ở nước ngoài nên không đợi nó lên tiếng, cô đã nói trước: “Dì về nước trước thời hạn nhưng con yên tâm, dì đã mua quà cho con rồi, để đầy cả một va li luôn nè.” Nhưng trả lời cô lại là câu nói không đầu không đuôi của Tầm Tầm: “Dì mau về đây đi, chú Từ phải nhập viện rồi.” Tầm Tầm gọi cuộc điện thoại này dưới sự căn dặn của Thời Chung, ý định cầu hòa cho Từ Kính Nam là hết sức rõ ràng nhưng Tôn Dao lại không thể mặc kệ… Cô thà rằng anh sống không bằng chết cũng còn hơn là anh chết thật. Nhưng cho dù cô có tranh thủ về nước, xuất hiện tại bệnh viện tại bệnh viện thì cũng có ích gì đâu? Vì thế, cô về nước trước dự kiến nhưng vẫn chần chừ không đến bệnh viện thăm anh. Trợ lý Tiêu Viên của Từ Kính Nam gọi điện cho cô, từ tốn kể lại nguyên nhân Từ Kính Nam phải nhập viện. “Tai nạn ô tô năm xưa đã để lại một cục máu tụ trong đầu anh ấy nhưng nó lại nằm ở vị trí nguy hiểm, không thể phẫu thuật lấy ra được nên kéo dài mãi cho tới nay. Nếu còn không lấy cục máu ấy ra mà cứ để nó chèn lên dây thần kinh thì anh Từ sẽ không còn sống được bao lâu nữa nên đành phải đánh cược một phen, dù sao thì xác suất thành công ít nhất cũng là ba mươi phần trăm, hơn nữa bác sĩ mổ chính và y tá đều là những chuyên gia khoa não có tiếng trong và ngoài nước, thế nào cũng tốt hơn là ngồi chờ chết.” “…” Ca phẫu thuật của Từ Kính Nam được đặt lịch vào một tuần sau đó. Cuối cùng thì Tôn Dao cũng không kìm được, phải chạy tới bệnh viện. Cô gặp được Từ Kính Nam khi anh sắp bị đưa vào phòng cách li. Anh đã thay quần áo phẫu thuật, nằm trên chiếc giường di động, tóc được cạo hết, trông rất buồn cười. Có điều giọng của anh hơi nặng nề: “Chẳng phải em đã đi rồi sao?” “Nghe nói anh xảy ra chuyện nên tôi vội về đây để coi thử anh đã chết hay chưa.” Tôn Dao vừa nói xong thì các bác sĩ ở bên cạnh đều hết hồn, nhưng Từ Kính Nam lại không hề cảm thấy ngạc nhiên. “Yên tâm đi, mạng của anh rất lớn.” Tôn Dao không hề phát hiện ra mình đã vô thức mỉm cười. Từ Kính Nam muốn đưa tay lên chạm vào nụ cười trên môi cô nhưng đáng tiếc hành động bất tiện, chỉ có thể dùng đôi mắt ghi lại khoảnh khắc này. “Em cười cái gì?” “Đương nhiên là tôi phải cười rồi. Mạng của anh lớn chút thì tôi có thể giày vò anh cả đời, như thế mới đủ hả giận, chẳng phải thế sao?” Lần này, đến lượt Từ Kính Nam mỉm cười. Rốt cuộc là cười cô bụng dạ độc ác hay cười cô khẩu xà tâm Phật, Tôn Dao còn chưa phân biệt được thì y tá đã đẩy Từ Kính Nam ra khỏi phòng bệnh. Tôn Dao không biết khi nào thì ca phẫu thuật mới xong. Cô cũng không thể xác định được đến khi Từ Kính Nam được đẩy ra khỏi phòng mổ thì sẽ còn sống hay đã chết. Cô cứ ngồi trên bãi cỏ xanh ngoài bệnh viện để chờ đợi. Nhậm Tư Đồ vẫn luôn ở bên cô. “Có lẽ giải thoát thực sự chưa hẳn là chặt đứt tất cả mà là cho nhau một cơ hội, sao lại không thể chứ?” Tôn Dao không biết nên trả lời câu hỏi của Nhậm Tư Đồ thế nào. Đúng lúc này, dường như sinh mệnh bé bỏng trong bụng cô đang cựa quậy một chút. Tôn Dao không khỏi đưa tay sờ lên bụng mình, có một ý nghĩ đang dần lớn lên trong đầu cô: Có lẽ đúng như Nhậm Tư Đồ nói, cho nhau một cơ hội, sao lại không thể chứ? Ở bên cạnh anh, nhìn anh từ từ già đi, cuối cùng thì chết đi, thù hận cỡ nào cũng có thể được hóa giải. Huống chi, cô vẫn còn yêu anh… ------HẾT------.