Thẩm Thiên Ngạo đen mặt trở về, hiển nhiên tâm tình rất không vui vẻ.
“Tôi hôn mê bao lâu?” Thẩm Thiên Ngạo hỏi.
Hàn Khiêm nói, “Một ngày rưỡi.”
Hoá ra mình đã hôn mê một ngày rưỡi, chắc hẳn trong lúc mình mất tích Long sốt ruột muốn chết rồi.
Ánh mắt chạm đến đồ ăn ở một bên, bụng bỗng nhiên rột rột kêu lên.
“Tôi muốn ăn cơm.” Thẩm Thiên Ngạo nói.
Hàn Khiêm đặt một đĩa rau xào hơi quá lửa lên bàn, “Cơm ở trong nồi cơm điện, bát ở bên cạnh, tự xới đi.”
Thẩm Thiên Ngạo ghét bỏ nhìn thoáng qua đồ ăn, “Đây là cho người ăn à?”
Hàn Khiêm cũng chẳng vui vẻ gì, đây không phải là chửi người ta sao, không phải cho người ăn vậy Hàn Khiêm đang ăn cơm coi là cái gì.
Nói thật, nếu không phải nghĩ đến cái đồng hồ kia, ngay từ lúc hắn ta tỉnh lại Hàn Khiêm đã đuổi thẳng rồi, chẳng ai vui vẻ gì đi hầu hạ hắn cả.
“Không ăn tôi ăn.” Hàn Khiêm nói.
Thẩm Thiên Ngạo hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Khiêm, “Tôi muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, tôi đã lâu chưa ăn cơm, cần phải ăn đồ ăn lỏng.”
“Trong nồi có cháo, trong tủ có dưa muối.” Hàn Khiêm đặt bát xuống quay đi múc một chén cháo.
Đột nhiên tốt như vậy, còn bới cơm cho hắn? Thẩm Thiên Ngạo trong lòng cười lạnh một tiếng, vươn hai tay tự nhiên đón bát đũa trong tay Hàn Khiêm.
Hàn Khiêm không chớp mắt, nhìn thoáng qua hắn.
Hai tay cứ vươn ra như vậy cứng ngắc giữa không trung.
“Mẹ, nên ăn cơm.” Hàn Khiêm bưng bát vào phòng cách vách.
Thẩm Thiên Ngạo rũ mắt xuống, môi mím lại thành một đường thẳng tắp, ưng mâu sắc bén che giấu lửa giận ngút trời, trong lòng đã nghĩ ra một vạn phương pháp tra tấn người ta.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn vừa chuyển, nhìn về phía cổ tay trống rỗng của mình, sau đó mới phát hiện cả kẹp caravat lần khuy cài tay áo cũng không thấy đâu. Mấy thứ kia cũng đáng chút tiền, chắc người đàn ông kia đã lấy rồi.
Đến khi Hàn Khiêm đút cơm cho mẹ xong đi ra, phát hiện Thẩm Thiên Ngạo vẫn chưa ăn cơm, lại ung dung dựa vào trên giường, đôi chân dài duỗi thẳng giao nhau ở mắt cá, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, có chút thú vị nhìn anh.
“Không ăn?” Hàn Khiêm hỏi.
Thẩm Thiên Ngạo không trả lời, ngược lại hỏi: “Cậu lấy đồng hồ tôi đi?”
Hàn Khiêm do dự một chút, gật gật đầu.
“Bán lấy tiền?”
Hàn Khiêm gật đầu.
“Tốt lắm, chàng trai tham tài, nói đi, phải bao nhiêu tiền mới bằng lòng mua cháo thịt nạc trứng muối cho tôi?” Thẩm Thiên Ngạo khẽ nhếch cằm.
Hàn Khiêm vươn tay.
Thẩm Thiên Ngạo liếc xéo, “Sao?”
“Tiền đâu?”
Thẩm Thiên Ngạo sửng sốt, phát hiện mình căn bản không có tiền. Lúc hắn ở trong nhà chuẩn bị đi ra ngoài thì bị tập kích, còn chưa kịp mang theo ví, cho nên trên người hắn không có dù chỉ một chút tiền, hắn nổi sùng nói, “Cậu bán đồng hồ của tôi, nhiều tiền như vậy lại không thể mua cho tôi một phần cháo thịt nạc trứng muối sao?”
“Anh có chấp niệm đặc biệt với cháo thịt nạc trứng muối hả?” Hàn Khiêm hỏi.
“Không có.” Thẩm Thiên Ngạo lắc đầu.
“Ăn cháo.” Hàn Khiêm nói.
“Nhưng mà cậu bán đồng hồ của tôi.”
“Kiện tôi đi.” Hàn Khiêm cũng học bộ dạng hắn hất hất cằm.
Thẩm Thiên Ngạo tất nhiên không thể kiện anh, cho dù hắn tức đến nỗi muốn xả Hàn Khiêm thành tám khối, nhưng mà hắn không dám lộ diện. Hắn còn chưa biết người muốn đối phó với mình là ai, lỡ may đối phương đang phục kích ở gần đây thì sao? Hắn tạm thời cũng không dám liên hệ với người của mình, chỉ sợ bại lộ hành tung, cho nên hiện giờ chỉ có thể hết sức an phận ở lại trong căn phòng tồi tàn này.
“Lấy một chén vậy.” Thẩm Thiên Ngạo đến bên bếp than muốn lấy cơm, lại phát hiện cháo đã bị anh ăn sạch. Hắn nhìn đáy nồi trống trơn, cảm thấy mình vẫn là rất muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối.
Rửa bát xong, Hàn Khiêm ra bên ngoài tắm nước lạnh, tuỳ ý mặc vào một cái quần cộc, liền chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
“Cậu muốn làm gì?” Thẩm Thiên Ngạo nhíu mày.
“Ngủ.” Hàn Khiêm nói xong, ngồi xuống trên giường, chuẩn bị nằm xuống.
“Cút xuống đi.” Sắc mặt Thẩm Thiên Ngạo trầm xuống.
“Đừng ồn ào, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Hàn Khiêm ngáp một cái.
“Tôi nói cậu cút xuống đi!” Thẩm Thiên Ngạo đã khó chịu tới cực điểm, chỗ ở tồi tệ đồ ăn tệ hại còn chưa nói, còn phải cùng ngủ chung với một người đàn ông ở trên giường thực sự làm hắn không thể chịu đựng được.
“Hôm qua lúc anh hôn mê chúng ta cũng cùng nằm ngủ một chỗ, trong nhà không có giường thừa.”
“Giờ tôi tỉnh rồi.”
Hàn Khiêm ngẩn người, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Đúng rồi, anh đã tỉnh, vì vậy chúng ta không cần phải nằm chung giường.”
Thẩm Thiên Ngạo nhếch miệng lên một cái, coi như anh còn có mắt.
“Cút xuống đi.” Hàn Khiêm tốc chăn lên, vươn tay nắm lấy áo Thẩm Thiên Ngạo, ném lên mặt đất, khí lực lớn đến nỗi khiến cho Thẩm Thiên Ngạo còn đang suy yếu căn bản không thể giãy ra.
Thẩm Thiên Ngạo ngồi trên sàn xi măng, hít sâu vài cái mới nén được lửa giận ngập lòng, hắn, đường đường là giám đốc hàng đầu thành phố B, vậy mà ở trong một căn phòng vừa tồi tàn vừa nhỏ xíu, bị một người đàn ông ném xuống đất!
Được lắm, hắn cực kì tức giận, vô cùng tức giận. Hàn Khiêm, cậu đời này đừng mơ thoát khỏi Thẩm Thiên Ngạo tôi!
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
34 chương
7 chương
151 chương