Hàn Khiêm chống cằm, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên Ngạo.
“Anh mới vừa rồi nói cái gì?”
“Tôi là ai?” Thẩm Thiên Ngạo biểu tình lạnh lùng, ưng mâu theo quán tính nheo lại, có chút không kiên nhẫn mở miệng.
Hàn Khiêm trong lòng vui vẻ, khoan đã, bây giờ vẫn chưa phải lúc để vui vẻ.
“Anh không nhớ rõ anh là ai?” Hàn Khiêm xác nhận lần nữa.
“Chàng trai, cậu bị ngu à ?” Biểu tình Thẩm Thiên Ngạo không vui.
Hàn Khiêm : ……..
“Tức là…. Anh cũng không nhớ rõ tôi ?” Hàn Khiêm lại hỏi.
Thẩm Thiên Ngạo đánh giá cẩn thận một lượt Hàn Khiêm, có chút do dự mở miệng, “Không nhớ rõ, có điều…. rất quen thuộc……”
“Chàng trai, cậu không phải người yêu tôi đấy chứ ?”
Hàn Khiêm : ……..
Đây thực sự không phải giả vờ mất trí nhớ sao ?
“Chàng trai, cậu dám không trả lời tôi sao, tốt lắm, cậu vẫn là người thứ hai dám làm như vậy !”
Vẫn là giọng điệu đó, vẫn là hứng thú quen thuộc, tổng tài cho dù mất trí nhớ vẫn nhớ rõ nhưng lời nói thần kinh thế này.
“Hửm ? Tại sao tôi lại nói ‘người thứ hai’, người đầu tiên là ai ?” Thẩm Thiên Ngạo bỗng nhiên lâm vào trầm tư.
Hàn Khiêm thiếu chút nữa túa mồ hôi lạnh, anh lấy lại bình tĩnh, ngắt lời tự hỏi của Thẩm Thiên Ngạo, “Mẹ anh vừa về nhà tắm rửa, sẽ nhanh chóng trở lại đây.”
Thẩm Thiên Ngạo gật gật đầu, ánh mắt vẫn còn nhìn Hàn Khiêm đầy khả nghi khi ngắt lời chuyển đề tài sang chỗ khác.
Lại xác định lần nữa Thẩm Thiên Ngạo thực sự mất trí nhớ, Hàn Khiêm lập tức chuẩn bị rời đi, anh cảm thấy đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, lúc này rời đi thật không còn gì tốt hơn.
Ông trời nhất định đang chiếu cố anh, cho anh một cơ hội tốt như vậy, để Thẩm Thiên Ngạo mất trí nhớ, quên anh đi.
“Cậu phải ra ngoài ?” Thẩm Thiên Ngạo chú ý tới động tác của hắn.
”Ừ.”
“Tôi đói bụng, đi ra ngoài mua chút cháo đi.” Thẩm Thiên Ngạo tự nhiên sai bảo.
Không có chút ngập ngừng, Hàn Khiêm xoay người rời khỏi nơi này.
Cửa phòng màu lục nhạt ở trước mặt Thẩm Thiên Ngạo nhẹ nhàng mở ra, lại nhẹ nhàng khép lại, chỉ có thể nghe một tiếng cạch rất nhỏ.
Bước chân Hàn Khiêm rất nhẹ rất nhanh, lúc đóng cửa không hề quay đầu, Thẩm Thiên Ngạo thậm chí cảm thấy, anh sẽ không bao giờ… quay lại nữa.
Trong lòng hắn bỗng sinh ra một cỗ khủng hoảng, cùng với sự rời đi của Hàn Khiêm càng ngày càng lớn, loại khủng hoảng này không ngừng ăn mòn nội tâm của hắn, trống rỗng, đau đớn đến nỗi khiến hắn chau mày, mà cảm giác vô lực cũng gắt gao siết lấy cổ hắn, tựa như có thứ gì đó mà mình coi là trân bảo đã rời xa mình, mà chính mình lại hoàn toàn bất lực…
Chỉ có thể nhìn anh rời đi…..
Đi đến cổng bệnh viện, Hàn Khiêm thở phào một hơi, trong đầu không hiểu sao có chút phức tạp. Anh cùng với Thẩm Thiên Ngạo dây dưa từ lễ Tinh Nhân đến giờ cũng đã hơn hai tháng, tuy rằng không ngừng phải trải qua những chuyện vừa não tàn vừa đơn thuần, thế nhưng trong lòng anh lại không có một chút cảm giác chán ghét.
Nhưng nếu thực sự bảo anh cùng với Thẩm Thiên Ngạo một chỗ, nửa đời sau còn phải chịu sự não tàn của hắn, Hàn Khiêm ngẫm lại đều cảm thấy có chút run sợ.
Rời đi, là lựa chọn tốt nhất.
Hàn Khiêm không quay về tiệm nữa, trực tiếp đến trạm xe, ở đây người đến người đi, tiếng người ồn ào, anh mua vé xe, không biết đến đâu, không biết khi nào đến, chỉ biết là mười phút sau sẽ xuất phát.
Nếu ngay cả mình cũng không biết mình đi đâu, vậy nhất định Thẩm Thiên Ngạo chắc cũng không tìm được mình.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
12 chương
44 chương
57 chương
4 chương
66 chương
9 chương