Hàn Khiêm bắt đầu thực sự tự hỏi rốt cuộc anh có thù hận gì với Thẩm Thiên Ngạo, tại sao đối phương đu bám anh không buông?
Kim cương toả sáng long lanh, tựa như ngôi sao hái xuống từ bầu trời.
Viên kim cương cực lớn dưới ánh mặt trời toả ra vầng sáng đẹp mắt, loé tới trên mặt Hàn Khiêm.
Cánh hoa vẫn như trước bay múa ngập trời, tiếng cánh quạt rất lớn của phi cơ át đi tiếng đàm luận của mọi người xung quanh.
Nhưng mà Hàn Khiêm cảm thấy được chính mình hình như thấy được hình ảnh gì kỳ quái.
Ê ê! Bà cụ bên kia vậy mà lại lau nước mắt, thực sự cảm động đến vậy sao? Người bình thường hẳn là phải xem nhiều phim truyền hình, ít nhất trong phim còn có BGM trữ tình, BGM ở đây chỉ có tạp âm.
Còn có thể thấy được bác gái bên kia, đừng tưởng rằng anh không thấy được ánh mắt vừa lòng của bà, quang minh chính đại dựng thẳng ngón tay cái là cho ai xem!
Đôi vợ chồng son bên kia thì càng quá phận, vẻ mặt cảm động rúc vào lòng nhau là lố cỡ nào a!
“Khiêm!” Thẩm Thiên Ngạo có chút bất an nhìn Hàn Khiêm.
Hàn Khiêm giật bắn mình.
Mang theo micro nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy chứ, âm thanh khuếch đại truyền đến tai rất doạ người đó….
Nhưng lần này Thẩm Thiên Ngạo thực sự, thực sự rất bất an.
Hàn Khiêm vẫn là lần đầu tiên thấy Thẩm Thiên Ngạo như vậy.
Anh quen biết Thẩm Thiên Ngạo ý chí phong phát [hăng hái], ngạo khí mười phần, cho dù có là thời điểm bắt đầu gặp nhiều khó khăn nhất cũng chưa bao giờ thấp thỏm bất an, như trước kiêu ngạo.
Hàn Khiêm nhẹ nhàng đẩy bàn tay cầm hộp nhẫn của hắn.
Biểu tình Thẩm Thiên Ngạo thay đổi.
Trong mắt của hắn hiện ra trùng trùng đau thương, có chút bi thương đứng thẳng thân thể, tay phải siết chặt hộp nhẫn, dùng sức đến nỗi các đốt ngón tay hiện ra màu trắng.
Một bé con ở bên cạnh bước đến, đỡ lấy thân thể có chút yếu ớt của Thẩm Thiên Ngạo.
Hàn Khiêm nhận ra bé con này, chính là đứa nhỏ Thẩm Thiên Ngạo nhận nuôi, hình như tên là Thẩm Trí.
“Hàn Khiêm!!!” Thẩm Thiên Ngạo đột nhiên rít gào một câu.
Thanh âm của Thẩm Thiên Ngạo được khuếch đại truyền ra, khuếch tán, còn mang theo cả vọng âm.
“Hàn Khiêm!!!”
“Khiêm!!!”
“An!!!”
Hàn Khiêm bị doạ giật mình thêm một cái.
“Tại sao!!!” Thẩm Thiên Ngạo đẩy Thẩm Trí ra, “Tôi yêu em như thế, vì sao em lại phải tổn thương tôi như vậy!!!”
“Vì cái gì!! Nhiều năm như vậy, tôi vì em thủ thân như ngọc!!! Em không trông thấy tấm lòng của tôi sao!!!”
Thủ thân như ngọc……..
Thủ thân như ngọc……..
Thủ thân như ngọc……..
Hàn Khiêm sắp bị những ngôn từ này giật đến ói ra.
Anh yên lặng đưa tay vỗ vỗ vai Thẩm Thiên Ngạo, tiếng rít gào của Thẩm Thiên Ngạo im lặng đình chỉ. Không để tâm tuỳ tay ném nhẫn xuống, đôi tay Thẩm Thiên Ngạo rất nhanh bá đạo chế trụ thắt lưng của Hàn Khiêm, “Tiểu yêu tinh, tôi biết là em yêu tôi mà.”
Hàn Khiêm giật lấy micro của hắn ném xuống mặt đất đạp mấy đạp, sau đó hoạt động cổ tay một chút. Thẩm Thiên Ngạo cảm thấy mặt mình theo phản xạ bắt đầu đau đớn, vội vàng buông hai tay ra, còn lấy lòng giúp anh phủi phủi nếm nhăn trên T-shirt.
“Khiêm, em thấy khi nào chúng ta kết hôn thì tốt?”
Hàn Khiêm sắp hoàn toàn điên mất, anh rung rung bả vai Thẩm Thiên Ngạo, tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Anh thích tôi chỗ nào, anh nói đi nói tôi nghe! Tôi nhất định sửa!”
Thẩm Thiên Ngạo tà khí cong khoé miệng lên, “Tôi là thích bộ dáng khẩu thị tâm phi này của em.”
Hàn Khiêm vừa định mở miệng, biểu tình Thẩm Thiên Ngạo bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, “Khiêm, em phải biết là tôi thật lòng thích em, tôi hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội, tôi không biết vì sao em chán ghét tôi như vậy, nhưng mà người đàn ông mà Thẩm Thiên Ngạo tôi coi trọng, cả đời này cũng đừng hòng rời khỏi tôi.”
Thời điểm Thẩm Thiên Ngạo nói ra những lời này quá mức thật lòng, cho nên Hàn Khiêm vậy mà lại thấy vẻ mặt thế này thật đáng yêu, anh cảm thấy mình thực sự là nên ăn óc heo để bổ não, không thể trở thành não tàn được.
“Anh về trước đi.” Hàn Khiêm chuẩn bị đuổi hắn đi, suốt đêm bỏ trốn.
Thẩm Thiên Ngạo biết giờ phút này ép không được, chỉ có thể gật đầu đáp ứng rời đi, “Ngày mai tôi lại đến.”
Hàn Khiêm nhanh chóng vung tay đóng cửa, ngày mai? Ngay mai anh sẽ không ở cái thành phố này nữa.
Xe lửa máy bay đều không thể ngồi, rất dễ bị Thẩm Thiên Ngạo tra ra, chỉ có thể ngồi xe bus rời đi, dù sao em gái mình cũng có năng lực, không thể đói chết ở cái thành phố này được, Hàn Khiêm trước phải bảo trụ chính mình đã.
“Keet——–“
Tiếng cánh quạt vù vù, tiếng phanh gấp vẫn không bị át đi, Hàn Khiêm ngẩng đầu đã thấy Thẩm Thiên Ngạo ngã xuống trước xe.
Đầu Hàn Khiêm đột nhiên nóng lên, vắt chân xông ra bên ngoài.
Thẩm Thiên Ngạo vô tri vô giác nằm ở bên đường, ban đầu Hàn Khiêm còn hoài nghi đối phương giả bị tai nạn để gạt sự đồng tình của anh, thế nhưng máu không biết từ đâu chảy ra ướt hết áo sơ mi trắng của Thẩm Thiên Ngạo, nhiễm đỏ hai tay Hàn Khiêm.
Hàn Khiêm cố gắng bình tĩnh, gọi điện thoại cấp cứu.
Phẫu thuật thành công, Thẩm Thiên Ngạo hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên chính là, “Tôi là ai?”
Hàn Khiêm bị bồn máu chó này tạt đến có chút ngu người.
Nhưng sự thực rõ ràng, Thẩm Thiên Ngạo mất trí nhớ.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
12 chương
44 chương
57 chương
4 chương
66 chương
9 chương