Edit: Nagi Maria Bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào, khiến ta ngừng việc suy nghĩ vẩn vơ. “Nếu các người không muốn chết thì giao thần y Úc Nhiễm Trần ra đây mau” Ta nghi hoặc, sao đột nhiên lại có một giọng nói kỳ lạ vang lên ở chỗ này, còn gán cho ta cái danh thần y đó nữa. Ta nghe tiếng hai đại nội thị vệ càng ngày càng xa, ta biết do họ cố ý dùng kế điệu hổ ly sơn. Ta có chút lo lắng, ta không muốn họ vì ta phải hi sinh vô ích. Ta nhanh chóng vén màn xe lên, rồi đi ra ngoài, Trương công công không biết ý của ta, định kéo ta chạy đi. Nhưng ta chỉ lắc đầu, đứng yên tại chỗ, Trương công công kéo ta đi nhưng không được, sắc mặt liền trắng bệch. “Chủ tử, ta mau đi thôi!” Một đại nội thị vệ thấy bọn ta đứng ngốc tại chỗ thì có chút hoảng, nhịn không được lên tiếng gọi, cao thủ người ta quyết đâu, một chút sơ sẩy liền mất mạng như chơi. Một bánh xe bị đối thủ hung hăng gỡ ra, rồi phang vào một thị vệ, hắn phun ra ngụm máu tươi ngã xuống. “Các ngươi, các ngươi dừng tay lại hết” Ta hô lên một tiếng, nhưng giọng ta quá nhỏ, bọn họ không có nghe thấy, ta lại tăng âm lượng lên hết cỡ “Dừng tay hết cho ta!” Lần này bọn họ đều ngừng lại. Ta cố nâng chân trái lên, đi về phía thị vệ kia kiểm tra thương thế của hắn, may mắn không có nguy hiểm tính mạng. Ta cho hắn ăn một viên thuốc cầm máu, hắn ho khụ khụ nhưng vẫn cố bảo ta cùng Trương công công chạy đi, ta nhìn hắn lắc đầu. Hắc y nhân chỉ để lộ ra hai mắt, nhìn trừng trừng ta. Ta cất túi kim châm, bỏ lại vào trong ngực áo, rồi ưỡn ngực nói. “Ta, ta chính là Úc Nhiễm Trần, nhưng ta không phải, không phải thần y” Thần y là cha ta mà, không phải ta. Những người bịt mặt cười nhạo nhìn ta, nhưng khi nhìn thấy tên thị vệ được ta cho ăn dược đã có thể đứng lên đi lại, tất cả đều không tin nhìn ta. Một người trong số họ mở miệng “Công tử đừng sợ, bọn ta chỉ muốn mời công tử về phủ để cứu một mạng người, chỉ cần ngài ngoan ngoãn theo bọn ta, bọn ta sẽ không làm bọn họ bị thương” “Được, ta đi với mấy người” “Chủ tử!” Tất cả đều lo lắng nhìn ta “Ta, ta sẽ đi theo các ngươi, nhưng ta sợ các ngươi sẽ không giữ lời làm họ bị thương. Như vậy đi, ta và các ngươi đưa họ trở về thôn ban nãy, sau đó ta sẽ cùng các ngươi đi cứu người!” Ta sợ bọn họ sẽ giết người diệt khẩu, hai thôn kia nhiều người như vậy, ít ra họ sẽ được an toàn. “Chủ tử, nếu ngài đi như vậy bọn nô tài chắc chắn sẽ chết” “Không sao đâu, ta, mấy người họ muốn ta đi cứu người, cứu xong bọn họ sẽ tha ta đi đúng không?” Ta nhìn mấy hắc y nhân, bọn họ gật đầu khẳng định. “Các ngươi xem, bọn họ đã nói vậy rồi. Không sao đâu, nói với cha ta không cần lo lắng, ta sẽ bình an trở về thôi. Ta, ta sẽ viết thư báo cha một tiếng, không cha sẽ giận chó đánh mèo, làm hại các ngươi” Nhóm hắc y nhân cùng ta đưa mọi người quay về thôn, ta nói với người trong thôn, vì đại nội thị vệ không cẩn thận nên bị thương, Trương công công và mọi người phải ở lại đây thêm một đêm nữa, người trong thôn nhìn có nhiều người lạ mặt, ai cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng ta bảo là gặp những người này trên đường đi, họ đến để hộ tống ta trở về trước, nếu không hoàng thượng sẽ lo lắng, bọn họ nghe xong thì mới yên tâm để ta rời đi. Ta trở về căn phòng trước kia của ta trong làng, viết thư, cho mọi người đọc qua một lần, thấy ổn rồi mới đưa lại cho Trương công công. Kỳ thật, không cần nhìn cũng biết ta không quen nhóm hắn y nhân này, nhưng cũng không có ai dám làm gì uy hiếp họ. Trong thư, ta chỉ nói cha đừng lo lắng, lần này ta cứu người, xong việc sẽ lập tức trở về, cha cùng Tử Quỷ phụ thân nhớ chăm sóc sức khoẻ, cũng đừng trách Trương công công cùng những đại nội thị vệ đi cùng ta làm gì. Bởi vì ta muốn đi, nếu ta không đi, những người này sẽ giết họ. Cha là người hiểu lí lẽ, nên sau khi đọc xong thư của ta chắc chắn sẽ không vu tội cho họ. Trương công công biết ta vốn sợ người lạ, nên hắn nhắc nhở đám người kia đứng trước mặt ta thì đừng làm ta hoảng sợ, cũng đừng hỏi lung tung điều gì cả, có việc ta cần làm thì phải giúp làm, hắc y nhân thoải mái gật đầu đồng ý với Trương công công. Ta gật gật đầu, mang mũ cùng hai hộp dược, cùng đám hắc y nhân rời đi. Trương công công cùng bọn thị vệ ở đằng sau nhìn theo ta rất lâu, ta biết họ lo cho ta, ta nói với họ hừng đông ngày mai mấy người họ cứ trở về trước đi, đừng chờ ta.