Edit: Nagi Maria Ngày hôm sau, ta theo cha một đường đi về phía Nam, nhưng mà càng đi thì người càng nhiều, ta vẫn là sợ hãi, nắm chặt tay áo cha không chịu buông. Cha cũng không biết làm thế nào, đành phải để tôi đi đằng trước, đến buổi tối thì thật thần kỳ a bồ câu kia đã bay trở về. Cha gỡ thư, mở ra đọc, trên mặt biểu tình vừa khóc lại vừa cười, nhìn tới nhìn lui, làm ta rất lo lắng. Cha lại đi đến chỗ ta ngồi, ôm ta nói “Nhiễm Trần, Tử Quỷ hắn nói cho trước giờ hắn không có quên ta, hàng năm vào sinh nhật của ta hắn đều lén trốn khỏi nhà để đi nhìn trộm ta, nhưng tới bây giờ vẫn không dám vào nhà gặp ta, nhưng hắn vẫn luôn đứng trước nhà chờ. Hắn nói hắn rất hối hận vì đã thả ta lang thang bên ngoài, vì thế hắn sẽ đứng ở cửa Nam, chờ chúng ta trở về.” Ta cười cười, nhưng ta cảm thấy được điều gì đó rất kỳ quái, hối hận vì thả cha phiêu bạc bên ngoài vậy sao không đến đây để đem cha trở về bên cạnh mình? Bỗng nhiên ta nhìn thấy cái gì đó dinh dính trên mặt, ngước lên mới thấy mặt của cha đông một kiểu, tây một kiểu giống như là da bị trét hồ dán lên trên mặt vậy. “Cha, mặt người bị sao vậy?” “A? Chết cha chết cha. Nhiễm Trần, ngươi đừng trách Lão Tử không nói thật cho ngươi biết, Lão Tử thật ra mới chỉ có 43 tuổi thôi” Roẹt một phát, cha xé lớp da trên mặt ra, ta nhất thời bị hù doạ a. “Chuyện này, thật ra là mang theo gương mặt này đi ra ngoài đường thì không được hay, nên sư phụ sau khi chết thì Tử Quỷ đã làm cho ta để hoá trang thành một lão sư, ta mang đã hơn ba mươi năm rồi nên đâm ra cũng quen rồi” Nhìn gương mặt có chút yếu ớt của cha, nhìn thì chỉ giống như nữ tử ở độ tuổi trăng tròn thôi, ta thấy thế thì phì cười “Cha, người như thế này, đáng ra con nên gọi là nương a” Cha giận dỗi lấy tay gõ vào đầu ta “Hừ, Lão Tử biết ngay ngươi là một con tiểu cẩu chuyên cắn người a. Mà sao dám cắn Lão Tử chứ, tạo phản à?” Ta uỷ khuất, rõ ràng là do cha lớn lên kiều diễm, dáng vẻ không giống nam tử hán, 34 tuổi mà cứ như một cô nương trẻ tuổi vậy. “Nhiễm Trần a, hôm nay con phải nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai ta đi mau một chút, nửa ngày là có thể đến nơi rồi” Cha cười với ta rất ngọt ngào, ta an tâm mà đi ngủ. Cha không có dẫn ta mang đến cửa thành phía Nam, mà cha chỉ dừng lại bên chân dòng suối cách kinh thành không xa, chỗ đó có một toạ phòng nhỏ (giống cái chòi, đình nghỉ mát ^^). Cha nói chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi trước, ta cảm thấy rất kỳ quái nhưng cũng không dám nhiều lời, ta đến bên dòng suối lấy chút nước về cho cha uống, cha uống xong còn muốn ta rửa mặt chải đầu cho cha. Ta nhẹ nhàng mắng câu dễ ghét, cha cười cười nắm lấy mặt ta, cãi lại, lâu lắm Lão Tử mới gặp lại tên Tử Quỷ, để bộ dạng xấu xí không phải là bị cười chê rồi sao? Ta im lặng lấy nước giúp cha rửa mặt chải đầu, cha nói từ nay cha sẽ dùng gương mặt thật để gặp Tử Quỷ, không dùng mặt nạ nữa. Ta cười cười, cha liền đưa tay lên, ta sợ hãi im lặng giúp cha rửa mặt chải đầu, rửa mặt xong tôi mới phát hiện những vết nhăn già nua đó đều là giả, nhưng đầu tóc bạc trắng của cha lại là thật. Cha phát hiện ta có chút sửng sốt, cha liền nói, sau khi Tử Quỷ rời đi được một năm thì đầu tóc bắt đầu bạc trắng dần, cứ như vậy tóc bạc hết cả đầu. Ta có chút đau lòng nhìn cha, cha chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đã tìm được hạnh phúc rồi a.