UAAG - Đội điều tra tai nạn hàng không Tác giả: Mạc Thần Hoan Chuyển ngữ: Dú Quyển 2: Hoàng tử nhỏ Chương 16: &quot;Là Trác Hoàn cực kì giỏi giang mà con từng kể cho hai người nghe ấy.&quot; &quot;Đây là một cú lừa!&quot; Xách cái vali phong cách Punk đen xì, Tô Phi tức lệch mũi, mắt trợn ngược nói với Trác Hoàn: &quot;Bày rượu thơm món ngon lên trước, đợi chúng tôi say ngà ngà bất tỉnh nhân sự thì mới bất thình lình đập bằng chày gỗ. Còn có lẽ trời nữa không! Phục Thành, anh nói coi có đúng không!&quot; Phục Thành đang thích thú nhìn cậu chàng tăng xông thì bỗng dưng bị chỉ mặt gọi tên. Anh khẽ vuốt cằm vờ ra vẻ nghiêm túc: &quot;Có lí lắm.&quot; Được tán thành, Tô Phi càng thấy tội ác của đại gia Trác không giấy nào ghi xuể được bèn nói hùng hồn hơn: &quot;Từ bần sang giàu thì dễ chứ từ giàu về bần mới khó. Bây giờ đột nhiên rớt cái bẹp từ thiên đường xuống địa ngục thì ma nào sống nổi hả. Chí ít ra... anh không cho Rolls-Royce đến thì cũng phải có một con Volkswagen chứ.&quot; Ban đầu chú Joseph cũng nổi đóa cùng cậu chàng, song tiếng Trung của ông không được tốt bằng nên lúc Tô Phi tuôn một tràng tục ngữ, ông chẳng hiểu quái gì. Chú Joseph chỉ biết nói: &quot;Muốn bọn chú phải tự gọi xe thật hả?&quot; Trác Hoàn đã cầm điện thoại bắt đầu lướt ứng dụng đặt xe, hình như bắt gặp điều gì đó thú vị nên hắn nhướn mày vẫy tay với các thành viên của mình: &quot;Tôi nhắc nhở thân thiện thôi, có vẻ gọi xe qua ứng dụng rẻ hơn mấy tệ so với taxi đó.&quot; Tô Phi: &quot;...&quot; Chú Joseph: &quot;...&quot; Phục Thành: &quot;...&quot; Lina cười tủm tỉm: &quot;Tuy không có xe sang đưa đón nữa nhưng UAAG có bao phòng ở đấy. Tôi đã gửi địa chỉ căn hộ cho mọi người rồi, đó là một khu chung cư cao cấp nằm ngay cạnh trụ sở chính của UAAG, chắc là có thể tay xách nách mang vào ở ngay được luôn. Tôi đã gọi xe rồi, tôi với Reid đi trước nhé.&quot; Ba người nhìn theo Trác Hoàn và Lina lên xe, ô tô vừa được giẫm chân ga cái là đã biến mất tăm khỏi chốn sân bay Thượng Hải nhộn nhịp. Tô Phi khóc không ra nước mắt: &quot;Không thể nào! Cháu cứ đinh đinh vào UAAG là được sống những ngày tháng tốt đẹp với RIP, được ăn ngon uống say cơ. Ban đầu thầy hướng dẫn của cháu còn viết thư tiến cử cho cháu đi làm việc ở Boeing kia kìa. Giờ thì hay rồi, tuần trước cháu mới khước từ lời mời của Boeing đó. RIP là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo!&quot; Chú Joseph cũng nói ra suy nghĩ của mình: &quot;Chú cũng thảm lắm chứ bộ. Nhiệm vụ bên NTSB đã được giao đâu vào đấy rồi, muốn về cũng chẳng có cửa.&quot; Hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn Phục Thành. Ánh mắt ý bảo: Anh/Cháu thì sao? Phục Thành cười mỉm với cả hai nhưng không trả lời ngay mà lấy điện thoại ra mở ứng dụng đặt xe. &quot;Cháu nghĩ có lẽ việc cấp bách hiện giờ của chúng ta... là mau về nhà.&quot; Chẳng qua bao lâu thì xe Phục Thành đặt đã đến. Sau khi cả ba lên xe rồi, Phục Thành mới nhớ lại lời của Lina bèn đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Tô Phi và chú Joseph đã quên sạch bách chuyện bị lừa vào UAAG, một người là người Mỹ, một người thì lâu rồi không được về nước nên vừa đặt chân lên mảnh đất Thượng Hải là bắt đầu nghĩ xem mai ăn gì. Tô Phi ngồi trên ghế phó lái bắt đầu thỏa thích nghĩ chuyện ngày mai: &quot;Lẩu, nhất định phải ăn lẩu! Thứ cho cháu nói thẳng chứ lẩu của Boston chả đúng lẩu gì sất, đó là một sự sỉ nhục đối với địa vị đứng đầu chuỗi thức ăn mà chúng ta đã phấn đấu suốt hàng trăm nghìn năm mới đạt được!&quot; Chú Joseph cũng hào hứng: &quot;Chú từng thử lẩu ở phố người Hoa một lần rồi, đúng là ngon số dách.&quot; Tô Phi cười khì khì: &quot;Thế mai cháu dẫn chú đi ăn lẩu chính tông cho!&quot; Nói xong, thấy có người mãi vẫn chẳng mở miệng, Tô Phi nghiêng đầu sang nhìn Phục Thành với tư thế không mấy tự nhiên: &quot;Phục Thành này, anh nghĩ gì vậy, sao không nói gì cả? Mai anh muốn đi ăn lẩu không?&quot; Phục Thành hoàn hồn: &quot;Không, ngày mai tôi còn có việc.&quot; Dừng đoạn, anh trù trừ rồi nói: &quot;Tôi đang nghĩ đến một chuyện. Hình như ban nãy Lina với thầy Trác đi với nhau thì phải.&quot; Chú Joseph: &quot;Đương nhiên, chính ba người chúng ta tận mắt trông thấy họ đi với nhau mà. Quả nhiên, chú đã bảo hai đứa nó có quan hệ khác mà.&quot; Phục Thành ngớ người: &quot;Không phải, cháu đang nghĩ là ban nãy thầy Trác có hỏi Lina muốn đi đâu, anh ấy muốn đi ké. Sau thì hình như cũng là Lina đặt xe thật.&quot; Tuy phái nữ đặt xe, phái nam đi nhờ không có vấn đề gì nhưng ngữ điệu của Trác Hoàn lúc thốt ra câu này rất đỗi tự nhiên như là chuyện vốn dĩ. Nghe xong, chú Joseph nghĩ mãi mới sờ cằm và cười ra vẻ đã hiểu: &quot;Với quan hệ của hai đứa nó thì có lẽ ai đặt xe cũng chẳng hề hấn gì. Chắc là do khác biệt về văn hóa đó. Ở chỗ bọn chú, dù rằng vài chục năm trước rất để ý đến phong độ ga-lăng này nọ lắm nhưng có vẻ hiện nay đám thanh niên càng ngày càng không bận tâm đến nó nữa rồi. Anna nhà chú cũng thế. Đúng rồi, Anna là con gái chú. Lúc con bé hẹn hò cũng thích rủ bạn trai đi ăn cơm, kể cả của người nào trả người nấy cũng không cho, con bé rất ghét đàn ông chi trả cho nó.&quot; Nghe vậy, môi Phục Thành mấp máy, bỗng không biết nên nói gì mới phải. Là vì đang yêu nhau nên mới làm như đương nhiên như vậy được ư... Mãi sau, Phục Thành mới cất lời: &quot;Cháu chỉ cảm thấy là hình như thầy Trác có hơi... bần?&quot; Câu này vừa được thốt ra thì chú Joseph đã cười phá lên không thèm cả nể: &quot;Reid mà bần á? Phục thân mến của chú, đôi khi chú còn nghĩ không biết là do tiếng Trung của chú không tốt hay tiếng Trung của cháu không tốt đấy. Có lẽ suốt đời này, cái từ &quot;bần&quot; chả liên quan gì đến Reid đâu cháu. Theo như chú được biết thì thằng nhóc đó sở hữu 5% cổ phần công ty của Mạch Phi cơ. Quả là bọn tư bản chết tiệt!&quot; Tô Phi: &quot;Đúng đó, thầy hướng dẫn của tôi cũng từng kể hồi trước khi RIP làm nhà thiết kế chính của Mạch Phi thì đã bị người trong giới nghi ngờ mãi. Đó là vì anh ta đang trẻ măng mà lại nắm cổ phần của công ty Mạch Phi. Ai cũng thấy anh ta dựa vào quan hệ mới có chức vị này.&quot; Phục Thành: &quot;Tôi biết chứ.&quot; Tô Phi: &quot;Anh không biết đâu, tôi nói anh hay, cái tên RIP á...&quot; Ô tô chạy xuống cao tốc sân bay và bước vào đường chính tắc cứng của Thượng Hải. Trong cái xe chật hẹp, cậu chàng Punk và ông chú tóc bạc người Mỹ càng tám càng hăng. Họ hả hê xỉa xói sự gian ác của đám tư bản, trước đống tiền tài khiến người ta đỏ cả mắt, chú Joseph cũng chẳng ngại lộ nét mặt khinh khỉnh của mình: &quot;Nếu chú nắm 5% cổ phần của công ty Mạch Phi thì chú chắc kèo là chú sẽ sẵn lòng bị người ta thóa mạ, cho các cháu phỉ nhổ chú là một kẻ tư bản dơ dáy. Nhưng người sở hữu nó lại là Reid thì chúng ta chẳng cần phải khách sáo làm gì đâu, chửi lấy rủa để cái tên hạnh phúc nhất kia đi!&quot; Một tiếng sau, xe chạy đến khu chung cư cao cấp mà Lina đã sắp xếp. Nhìn khu chung cư xa hoa và hết sức hiện đại trước mặt, Tô Phi thổn thức: &quot;Giá nhà cửa ở Thượng Hải đắt đỏ lắm đó, đây còn tọa lạc tại quận kinh doanh trung tâm CBD* nữa cơ, một căn hộ chung cư nhỏ ít nhất cũng phải hàng chục triệu. Đãi ngộ của UAAG còn tốt hơn cháu nghĩ đó.&quot; (*CBD là viết tắt của Central Business District – Quận kinh doanh trung tâm.) Nhưng xuống xe xong, Tô Phi với chú Joseph mới phát hiện... &quot;Phục Thành, anh/cháu không xuống xe hả?&quot; Hạ cửa kính xe xuống, trên gương mặt hiền hòa và nho nhã của chàng thanh niên đong đầy nét cười: &quot;Tôi là người Thượng Hải nên có nhà riêng mà.&quot; Tô Phi: &quot;Ồ, nhưng nhà anh nằm xa trụ sở chính của UAAG lắm nhỉ. Đằng nào cũng là căn hộ miễn phí UAAG đã xếp cho mà, không nên để uổng.&quot; Phục Thành vẫn chẳng đổi biểu cảm: &quot;Gần lắm.&quot; Tô Phi nhất thời không nghe rõ: &quot;Gì cơ?&quot; Phục Thành giơ tay chỉ khu chung cư xa hoa ở ngay phía bên kia đường, đoạn cười đáp: &quot;Kia kìa.&quot; Tô Phi: &quot;...&quot; Chú Joseph: &quot;...&quot; Không ngờ ngay trong hội chúng ta lại có một kẻ gian tế! Chào tạm biệt Tô Phi và chú Joseph xong, Phục Thành đi về nhà. Trong nhà vẫn có người dọn dẹp theo giờ, dù đã đi biền biệt hai tháng trời thì nhà vẫn sạch như mới. Thay giày ở huyền quan trước rồi Phục Thành mới bước đến bàn trà. Anh vươn tay dựng một khung ảnh bằng gỗ sồi trắng bị lật úp trên bàn. Đôi mắt anh lặng nhìn đăm đăm vào bốn người trên bức ảnh, tầm mắt dừng lại một lúc lâu trên người đàn ông và phụ nữ trung niên đang cười hiền hậu. Đây là một bức ảnh gia đình chụp trên bãi cỏ. Bên trái bức ảnh là một người phụ nữ trung niên trông phóng khoáng và đoan trang. Bà không sở hữu nhan sắc tuyệt đẹp nhưng tóc thì sửa sang tỉ mẩn, mặt mày được điểm trang tinh tế, chỉ dựa vào bức ảnh là biết bà sống theo phong cách lãng mạn. Còn phía bên phải bức hình là một người đàn ông trung niên mặc đồ tennis, cầm vợt tennis. Tay phải ông đang ôm vai một cô bé tóc dài, hai người cùng nhau cười rạng rỡ với ống kính. Và đứng bên trái cô bé là Phục Thành đương mặc quân phục với nét mặt nghiêm nghị. Ánh nắng ấm áp ung dung rọi tỏ gương mặt rạng ngời và hạnh phúc của bốn người nọ. Phục Thành trong bức ảnh trạc tuổi mười tám mười chín, nét trẻ con vẫn chưa hết, dung mạo nhuốm đầy hơi thở của tuổi trẻ như khí thế ban mai. Mãi lâu sau. &quot;Cạch.&quot; Phục Thành mặt không cảm xúc lật úp khung ảnh lần nữa. *** Ngày hôm sau, khu Thanh Phố, Thượng Hải. Trận mưa trút xuống đêm qua đã điều hòa cái thời tiết oi ngột. Làn gió mát thổi tới từ trên núi cuốn theo mùi cỏ cây chan chát lướt nhẹ qua bó qua xanh da trời đang được cầm trong tay của người đi tảo mộ. Giữa cái sắc xanh trắng phủ khắp núi đồi, màu xanh thẳm này trở thành thứ màu tươi đẹp nhất, trong không khí âm ẩm thoang thoảng mùi hoa thơm ngào ngạt. Hai tay cầm một bó hoa xa cúc, Phục Thành bước lên gò núi, đứng trước tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch. Anh nhìn đôi vợ chồng đang cười thắm thiết trên tấm ảnh một lát, chợt nhoẻn miệng cười. Nhẹ nhàng đặt bó hoa xa cúc trước tấm bia mộ, Phục Thành ngồi xổm xuống, vừa vươn tay gạt những tấm lá khô giòn bị cơn mưa đêm qua làm rụng vừa mỉm cười dịu dàng: &quot;Cháu biết cô thích lãng mạn, hoa màu trắng không được cô chuộng nên lần này cháu mang hoa xa cúc cho cô. Cô thích không?&quot; &quot;Chú đừng dỗi nhé, cháu cũng đưa quà cho chú đây, bật lửa của hãng STDupont đấy ạ. Lần này cháu đi công tác ở Phần Lan nên đã lựa cho chú ở sân bay đó.&quot; &quot;Gần đây cháu quen thêm rất nhiều người...&quot; Lặng thinh một lúc lâu. &quot;Ừm, có Trác Hoàn nữa. Là Trác Hoàn cực kì giỏi giang mà cháu từng kể cho hai người nghe ấy.&quot; &quot;Và cả những người khác nữa, cũng rất ưu tú...&quot; Lời thầm thì của chàng trai bị chôn vùi giữa luồng gió thét gào đương lách mình qua những hàng cây. *** Tám giờ rưỡi sáng, tại quận kinh doanh trung tâm CBD của Thượng Hải. Phục Thành mua cốc cà phê dưới tòa nhà, đoạn đi thang máy lên tầng 17, vừa liếc mắt đã thấy tấm biển chạm nổi màu vàng của UAAG. Cái mã của UAAG rất dễ lừa bởi trông nó hết sức giàu có, chẳng biết Lina làm được điều đó như thế nào nữa. Phục Thành nghe nói tháng trước khi cả bọn đi Phần Lan, trụ sở chính của UAAG mới bắt đầu trang hoàng. Cô ở Phần Lan mà vẫn có thể để mắt đến vụ trang trí trụ sở chính ở Thượng Hải, tạo phong cách hiện đại và xa hoa đến thế. Vừa vào cửa là bức tường kính đồ sộ và vườn cây xanh rì, một cái đài phun nước cỡ nhỏ phủ cây cỏ rề rà bắn tia nước ngay giữa sảnh chính. Phục Thành híp mắt, anh bưng cốc cà phê đến khu vực làm việc, đang định cất lời thì bỗng cảm thấy giờ khắc này nên thốt ra một câu tiếng Pháp thì mới có thể xứng với sự lãng mạn và xa hoa mà Lina đã tỉ mỉ chuẩn bị. Dừng giây lát, Phục Thành nói: &quot;Tôi tưởng UAAG chỉ có năm thành viên thôi?&quot; Sáng nay Tô Phi đến cũng ngu người trước cảnh tượng lạ thường này. &quot;Đừng nói nữa, bây giờ tôi vẫn đang nghi thật ra đây chả phải trụ sở chính của UAAG đấy. Thật không dám giấu, ban nãy tôi ngó vào nhà vệ sinh thì thấy nhà vệ sinh nam có những mười cái buồng, bốn chúng ta mỗi người hai buồng cũng không hết. Mỗi cái buồng còn bự tổ chảng, chắc nằm xải lai ra đó cũng không thành vấn đề!&quot; Phục Thành: &quot;...&quot; Sao tôi phải nằm ra sàn vệ sinh làm gì?! Chú Joseph mắt sáng ngời, đoạn nhìn Lina với vẻ mong đợi: &quot;Ủa không bảo đã bảo UAAG rất nghèo, rất rất nghèo hả?&quot; Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cô. Lẽ nào là lừa hết?! Lina cười tủm tỉm: &quot;Những phần này là có ngân sách riêng nên chi trả trực tiếp được. Mọi người không biết à, UAAG là tổ chức hợp tác đa quốc gia điều tra tai nạn máy bay mà. Trung Quốc, Mỹ, liên minh Châu Âu,... đều tham dự hết. Nhân tiện tôi cũng nói luôn, tiền thuê chung cư của mọi người cũng được chi trả cả đó.&quot; Cô nháy mắt. Mọi người: &quot;...&quot; Đang nói dở thì Trác Hoàn đi vào. Vừa mới tới cửa thì hắn dừng bước nhìn vườn cây xanh um và đài phun nước bên trong rồi đứng đực tại chỗ. Tiếp đó, hắn trưng nét mặt vô cảm lùi về sau vài bước, quay lại cửa, ngoái đầu nhìn tấm biển cửa thang máy được làm từ kim loại màu vàng có chạm nổi. UAAG. À, không đi nhầm. Đại gia họ Trác mặc áo phông trắng thoải mái kèm quần bò đi đến bên bàn Lina: &quot;Thiết kế của em à?&quot; Lina đáp lại bằng nụ cười mỉm. Hình như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, Trác Hoàn không hé răng thêm nữa, hắn đi thẳng đến sofa rồi nằm xuống. Bỗng, hắn lại nghĩ đến chuyện gì đó bèn ngồi dậy nói với bọn Phục Thành: &quot;Lát nữa chúng ta sẽ cùng xem vụ án của US Airways 3157.&quot; Nói xong lại ngả người, tiện thể cầm một bản tài liệu che trên mặt, chẳng bao lâu sau đã phát ra tiếng thở vững vàng. Mọi người: &quot;...&quot; Tô Phi chẳng tài nào tin nổi: &quot;Ủa không phải chứ, anh ta cứ ngủ vậy á?! Anh ta vừa đến trụ sở là ngủ khì luôn á?!&quot; &quot;Anh ấy vẫn đang bị jet lag.&quot; Lina tốt bụng nhắc: &quot;Cậu cũng có thể ngủ đấy. Chỗ này có mỗi năm người chúng ta thôi.&quot; Tô Phi: &quot;...&quot; Trên thế giới này có tổ chức nào lạ lùng hơn UAAG nữa không?! Các người tiêu xài quỹ chung như thế, các ông bầu có biết không! Tô Phi xỉa xói một tràng trong bụng song chẳng thốt ra câu nào, để tự bản thân cậu tiêu hóa hết. Phục Thành đứng dậy lấy tài liệu điều tra sự cố của máy bay US Airways 3157 từ phòng tài liệu về. Lúc anh quay lại thì thấy chú Joseph và Tô Phi đã túm tụm với nhau đứng chỉ trỏ tên họ Trác nào đó. Thấy Phục Thành, chú Joseph vẫy tay với anh. Phục Thành bước qua. Chú Joseph: &quot;Phục à, cháu còn nhớ trò đùa nhạt cháu từng nói ngày hôm đó không?&quot; Phục Thành: &quot;...?&quot; Phục Thành: &quot;Thật ra cháu không hề nhớ là cháu từng pha trò thiếu muối nào cả.&quot; Chú Joseph vỗ đùi cái đét: &quot;Thì cái câu đùa là Reid bần ơi là bần á.&quot; Phục Thành: &quot;...&quot; Chú Joseph nổi hứng: &quot;Cháu nhìn cái áo phông của Reid mà coi.&quot; Phục Thành xoay đầu nhìn. Áo màu trắng tinh, chẳng bắt gặp họa tiết rõ ràng nào, trông vô cùng giản dị, không khác mấy cái áo Trác Hoàn từng mặc cho lắm. Chú Joseph: &quot;Nhìn cái nhãn trên cổ tay áo ấy, Kiton!&quot; Phục Thành: &quot;...?&quot; Chú Joseph: &quot;Quần thì sao?&quot; Phục Thành: &quot;Cũng là K... Kiton?&quot; Anh chẳng thấy cái nhãn hiệu này quen mắt cho lắm. Chú Joseph lắc đầu: &quot;Zilli.&quot; Phục Thành: &quot;...?&quot; Là sao nữa? Chú Joseph ngửa mặt lên trời thở dài thườn thượt: &quot;Cái này mà gọi là bần hả? Quả đúng là đám tư bản ác ôn!&quot; (*Kiton là hãng thời trang nổi tiếng và sang trọng ở Ý còn Zilli thì ở Pháp.) &quot;Đã đọc xong tài liệu của chuyến bay US Airways 3157 chưa?&quot; Giọng nói đàn ông lạnh tanh cất lên từ sau lưng, mọi người chợt im thin thít, đoạn rướn đầu nhìn lại. Trác Hoàn chau mày, không biết hắn đã ngồi dậy tự bao giờ, giờ đang vò mái tóc vốn đã rối nùi đến nỗi trông như tổ quạ. Hắn nhìn một vòng bèn phát hiện chỉ có mỗi bàn Phục Thành là có tài liệu của chuyến bay US Airways 3157. Hắn &quot;Ồ&quot; một tiếng đầy thâm ý rồi ngước mắt nhìn Tô Phi lẫn chú Joseph làm hai người kia cuống quýt dời mắt đi. Trác Hoàn đi đến trước bàn Phục Thành, khom lưng mở tài liệu sự cố chuyến bay US Airways 3157. &quot;Cậu đọc đến đâu rồi?&quot; Vì cúi người nên hơi thở nong nóng của người đàn ông phả nhẹ bên tai. Khoảng cách quá gần nhau, chỉ cần quay đầu lại là có thể đụng phải cằm người đó. Mắt Phục Thành tối sầm xuống, đoạn quay đầu đi ngay. Trác Hoàn giật mình bèn lùi về đằng sau nửa inch. Ánh mặt trời vào chín giờ sáng chiếu xuyên qua tấm cửa kính sát đất đồ sộ vào trong phòng, chàng thanh niên đẹp trai đang nhìn Trác Hoàn bằng đôi mắt trong veo, giọng hơi hướm xấu hổ: &quot;Vừa mới cầm lên ban nãy nên chưa đọc được bao nhiêu.&quot; Tuy đang mang điệu bộ giải thích nhưng vẫn pha lẫn vẻ đường hoàng và bài xích khó tả chỉ có đương sự mới cảm nhận được. Trác Hoàn lặng thinh một chốc, đoạn đứng thẳng người dậy, cụp mắt liếc Phục Thành. Sau đó hắn nói với Lina: &quot;Mỗi người in một bản, và đọc hết một lượt đi.&quot; Dú: Trong chương này chị Mạc dùng 美航 (American Airlines) khi nhắc đến máy bay số hiệu 3157, nhưng đến chương sau lại thành 全美航空 tức là US Airways nên xin được mạn phép sửa theo chương sau nhé. *Chú thích: 1. Hoa xa cúc <img data-original-width=1000 data-original-height=750 src="https://em.wattpad.com/6b4911472966ddc8772ec942f110ae70c6db78cb/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4b2d6c38465f786b76475a7854673d3d2d3834303831343632352e313566353036313337386139323162393937313533353039393831312e6a7067" data-pagespeed-url-hash=1877128726 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> 2. Bật lửa của hãng STDupont <img data-original-width=1024 data-original-height=1024 src="https://em.wattpad.com/7b1497b44fb09a4fada9c73e222eddbd75ee1558/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f326b5937487261324e76487841673d3d2d3834303831343632352e313566353036316636386665396162353738343836333837323637382e6a7067" data-pagespeed-url-hash=750518313 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>