Editor: Tsuki813 Beta: Hiên Dea giờ càng bỏ tâm sức lựa chọn hoa quả hơn mọi khi. Tuy rằng hắn đã trị thương thay Antonio, sau đó Antonio cũng không nói gì, nhưng trong lòng Dea dù sao vẫn thấy có lỗi với hắn. Nếu như không phải vì giúp hắn thoát khỏi Gin lẵng nhẵng, Antonio sẽ không cùng hắn diễn vở kịch này, Omedeto cũng sẽ không vì thế mà giận chó đánh mèo, hắn cũng sẽ không gặp phải tai họa ngoài ý muốn đó… Tay đang vươn lấy táo của hắn chậm rãi hạ xuống, con mắt nhìn trái dưa hấu gần đó, trong đầu nhớ lại lời nói của Abaddon lúc trước. —— lần trước giả bệnh, lần này giả buồn phiền...... —— đệ đệ hắn mưu phản, hắn bị thương. ...... Không biết vết thương hắn thế nào rồi? Trước đây lúc quang minh tinh linh giao chiến với hắc ám tinh linh thì, hắn luôn luôn xông ra trước tiền phương, dù luôn bị thương nhiều nhưng vẫn không sợ, máu chảy ra xem như không phải của mình. Nhiều lần, nhìn hắn thương tích mà cô độc đứng trên vị trí cao nhất, bình tĩnh chỉ huy, đều nhịn không được sinh ra sợ hãi. Mặc dù miệng hắn chưa bao giờ thừa nhận, thế nhưng trên chiến trường, hắc ám tinh linh giành thắng lợi nhiều hơn quang minh tinh linh là sự thật. Bọn họ trời sinh lấy máu tanh giết chóc làm bạn, là là thần chiến tranh chân chính. Nhớ tới vẻ mặt Omedeto lúc bị thương, lòng hắn quặn lại đau đớn, nhưng rồi chấn tĩnh lại rất nhanh, dù Omedeto từng làm chuyện gì, hắn vẫn là Vua của Tinh Linh giới. Nếu như hắn xảy ra chuyện, như vậy hòa bình tinh linh giới thật vất vả mới có được rồi cũng sẽ bị tan vỡ. Đây mới là điều quan trọng nhất! Hai mắt hắn đượm u buồn, vô ý thức ngẩng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua thân ảnh đứng cạnh cửa kia, rồi lại tiếp tục quét xuống dưới. ...... Đây là ý gì? Thạch Phi Hiệp mới vừa rồi còn dựa cửa lặng lẽ quan sát lập tức đứng thẳng dậy, cật lực huơ huơ tay. Cánh tay quơ qua quơ lại đến lần thứ ba, chợt nghe từ khớp tay kêu lên ‘răng rắc’ giòn vang… Vì vậy sinh vật nhỏ tuổi nhất ở Con thuyền Noah phát hiện tương lai không bao lâu nữa hắn rất có khả năng bị loãng xương. Dea không có cảm giác gì tiếp tục đem trái cây bỏ vào rổ. “Khụ khụ.” Thạch Phi Hiệp ho khan hai tiếng, giày da khua trên sàn ‘cộp cộp’ từng bước đi đến. Dea hình như không hề nghe thấy. “Ầy, cho ta một trái táo được không?” Thạch Phi Hiệp thử gợi chuyện. Dea cũng không ngẩng đầu lên mà ném cho hắn một quả. “Cái này hình như là lựu?” Thạch Phi Hiệp vô cùng kinh ngạc nói. Dea sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn. Trong tay hắn quả nhiên đang cầm một trái lựu ánh hồng phơn phớt. Điều này sao có thể? Dea kinh ngạc. Hắn là tinh linh, với sự mẫn cảm đối với tự nhiên và sự sống, dù nhắm mắt chọn rau quả cũng không thể nào chọn lầm, thế nhưng trên tay Thạch Phi Hiệp rõ ràng là trái lựu. Thạch Phi Hiệp thấy hắn trước mắt mờ mịt, trong lòng thập phần đắc ý. Chiêu ‘đổi trắng thay đen’ hắn luôn cho rằng chính là tuyệt học tổ tiên lưu truyền cho đời sau. Chiêu này không có gì đặc sắc, dùng để điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen là tốt nhất. Chẳng hạn như, trước đây khách trọ phàn nàn bàn chải đánh răng trong phòng họ bị sơ quá. Hắn dựa vào chiêu này làm cho khách ngày hôm sau trả phòng, lập tức đi khám mắt. Lại như, có khách dùng cơm được phân nửa, phát hiện trong chén có con ruồi. Hắn cũng dựa vào chiêu duy nhất này, đem con ruồi nhét ngay vào miệng nhân viên phục vụ đứng bên cạnh. Về phần người phục vụ kia, ngay sau khi tan tầm liền lập tức đến bệnh viện rửa ruột... điều này không nằm trong khả năng khống chế của hắn. Ngược dòng sử sách bao công lao vĩ đại ngày xưa, hắn quay lại phát hiện Dea còn đang trầm tư, vội vã rèn sắt ngay khi còn nóng: “Ngươi có tâm sự sao?” Dea liếc mắt nhìn hắn, không có phủ nhận. Có hi vọng! Thạch Phi Hiệp càng lúc càng khẳng định hắn và tinh linh vương thuộc loại ‘chàng có tình thiếp có ý’. Chỉ là như vậy, Antonio nhất định phải thành vật hy sinh rồi. Hắn từ tận đáy lòng không hề có chút tiếc nuối nào cho bất hạnh bị knock out của người ta. “Ngươi không phải còn đang giận Tinh Linh vương đấy chứ?” Thạch Phi Hiệp cố ý khích tướng. Dea lông mi cong dài mà dày đậm, che một mảng tối tăm dưới hàng mi, “Không có.” “Như vậy......” Thạch Phi Hiệp càng ra vẻ cực kỳ sửng sốt, “Lẽ nào ngươi là đang lo lắng vết thương của hắn?” “Không có.” Dea nhanh chóng phủ nhận, nhưng hai gò má đột nhiên ửng hồng lại tốc cáo rõ ràng tâm tư chủ nhân. Thạch Phi Hiệp dưới đáy lòng kha kha cười trộm, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài nghiêm trang nói: “Ta cũng rất lo lắng nha.” Dea nghi hoặc. “Ta nghĩ thế nào cũng thấy Tinh Linh vương không thể dễ dàng rút lui như thế.” Hắn bắt đầu tung bài, “Ngươi nghĩ xem, lúc trước hắn đánh Antonio, tàn nhẫn như thế nào chứ. Theo lý thuyết thường đối với gian phu thì......” Dea ánh mắt lạnh lẽo. Thạch Phi Hiệp ngượng ngùng sửa lời: “Ta nói Tinh Linh vương vốn thế nào cũng không buông tha sự thật, khăng khăng cố chấp, sao lúc đó đột nhiên lại phất tay áo bỏ đi?” Dea bị điều hắn nói hấp dẫn, nhịn không được hỏi: “Vì sao?” ...... Còn hỏi sao, đương nhiên là bởi vì hắn yêu ngươi đến tận xương tủy, không nỡ khiến ngươi không vui chứ còn gì nữa. Chỉ số thông minh của kẻ đang yêu quả nhiên đều tuột về không cả. Không, phải là gọi là tăng trưởng âm mới đúng. Thạch Phi Hiệp một lần nữa vì sự yếu kém của Con thuyền Noah mà cảm thấy đau lòng. Dea thấy sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, lắc đầu một hồi rồi thở dài một hồi, khiến hắn trong lòng càng lo lắng, “Đến tột cùng là tại sao?” “Ta đoán, ” Thạch Phi Hiệp hạ thấp giọng nói, “Thì tinh linh vương thương cũ chưa khỏi, lại thêm thương lòng (tâm thương).” Đây là vết thương lòng thật bự ấy. Dea không rõ là ‘thêm’ hay ‘thương’, lo lắng nói: “Vết thương mới (tân thương)? Vì sao sẽ có thương mới?” (tâm, tân đều phát âm là [xīn] Dea lo lắng, lại thêm đầu óc chính trực, nên hiểu lầm.) “Ầy, nói không chừng là lúc hắn cùng đánh nhau với Antonio, không cẩn thận bị tóc hay đầu móng tay của Antonio quẹt trúng. Cũng có thể là hắn bay cao bay thấp liên tục, cho nên dẫn đến bị bệnh tim gì đó. Ngươi cũng biết, tuổi các ngươi nếu ở chỗ chúng ta, đã được coi là may mắn lớn lớn lớn.” Thạch Phi Hiệp nói sắp thành lảm nhảm. Tuy rằng chỉ số thông minh của Dea đã về âm, nhưng còn chưa âm đến tận cùng, “Tóc và móng tay cùng lắm chỉ tạo vài vết xước chứ? Hơn nữa tuổi tác Omedeto tại Tinh Linh giới, chỉ có thể tính là thanh niên.” ...... Tài nguyên của địa cầu chính đang bị những ‘thanh niên cao tuổi’ này làm tiêu hao sạch mất thôi. Thạch Phi Hiệp cười gượng nói: “Ta chỉ nói giả thiết. Quyền cước không có mắt mà.” Dea cầm trái táo trong tay, thật lâu không buông ra, dường như không tin, lại như không quyết định được. Thạch Phi Hiệp thấy lửa bắt đầu bén, lập tức đổ thêm dầu, “Hơn nữa ta nghĩ là tinh linh vương có thương cũ lại thêm thương mới, nhưng sợ là cũng không chịu an lành dưỡng thương.” “Vì sao?” Tâm tư Dea đã hoàn toàn bị hắn nắm thóp. “Ta chỉ nghĩ như thế. Tinh linh vương hùng mạnh là vậy, lần này nhất định đã bị đả kích rất lớn. Ta trước đây từng gặp một đại gia, tính tình rất khó chịu, còn thích vọt tới phòng làm việc của người khác mắng người ta là khốn nạn, đê tiện, còn thường đập phá ở văn phòng. Lúc đập xong còn hông cho người khác dọn dẹp.” Nguyên tắc đi trước, ví dụ thực tế theo sau. Ánh mắt Dea trống rỗng nhìn phía trước, bàn tay đè chặt trái táo, yên lặng lăn qua lăn lại nó trên mặt đất. Thạch Phi Hiệp ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần hắn nói: “Ngươi vì sao cãi nhau trở mặt với Tinh Linh vương?” “Liên quan gì đến ngươi?” Dea rùng mình, lập tức bày ra vẻ đề phòng. Thạch Phi Hiệp mất hứng sờ sờ mũi, lui ra sau mấy bước, “Ta chỉ hỏi một chút, ta cảm thấy các ngươi quả thật rất xứng đôi.” Hắn thấp thỏm nhìn phản ứng của Dea. Với kiểu tính cách cao ngạo cứng ngắc như Dea, lời nói thẳng tuột như thế rất có khả năng nhận lại phi tiêu tự chế oanh tạc, hoặc là bị giận dữ phủ nhận. Thế nhưng không ngờ, Dea hoàn toàn không phản ứng. ...... Đừng như thế chứ. Thạch Phi Hiệp cảm thấy khó hiểu với cái vẻ thâm trầm của hắn. Ném tiền xu xuống mặt nước, nước còn gợn sóng, thả tiền giấy xuống, nước còn đẩy lên... Hắn sao có thể im lặng như thế mặc kê tất cả cho người khác lo liệu? “Ngươi không có gì muốn nói sao?” Hắn thật cẩn thận mà thử thăm dò. “Nói cái gì?” “Phản bác hoặc là......” Thạch Phi Hiệp khoa tay múa chân nửa ngày, cuối cùng thấp giọng nói, “Thừa nhận?” Dea nói: “Ngoài công chúa bạch tuyết xứng đôi cùng bạch mã hoàng tử, còn có mỹ nữ cùng dã thú.” ...... Thạch Phi Hiệp trợn tròn mắt “Tinh linh giới cũng có bán ‘Truyện cổ Grimm’ sao? Viết bằng chữ gì? Đức văn? Trung Văn? Anh văn? Hay chính Tinh linh văn?” “Tinh linh văn.” ...... Thạch Phi Hiệp suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Do ai phiên dịch?” “Ta.” Dea nhíu nói, “Ta cảm thấy xem rất hay, cho nên dịch ra. Có vấn đề gì sao?” “Không có không có.” Không nghĩ tới Dea lại ưa món này, quả là xem tinh linh không thể xem tướng mạo. “Vấn đề cuối cùng, ngươi được tác giả cho phép chưa?” “......” Dea đột nhiên đứng lên đi ra ngoài. Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu dùng ánh mắt đuổi theo hắn, “Ngươi đi đâu?” Dea nói: “Phòng bếp.” “Nhưng là chúng ta còn chưa thương lượng xong.” “Thương lượng?” Dea dừng bước, nghi ngờ nhìn hắn, “Thương lượng cái gì?” Thạch Phi Hiệp tròng mắt nhanh chóng quay xong hai vòng, “Ngươi với tinh linh vương....  sẽ làm lành?” Dea cúi đầu, sợi tóc vàng cam trên vai khẽ lướt xuống ngực, làm hắn đã thanh tú mỹ lệ lại thêm phần mỏng manh. Thạch Phi Hiệp tim đập ‘bình bịch’ kinh hoàng một trận. Trong đầu chợt nhớ tới lúc vừa đến đây, Gin đã nói, ở đây chỉ có nam, không có nữ, nếu như không  đồng tính luyến ái, những ngày ở chỗ này sẽ chán chết. ...... Đồng tính luyến ái à. Thạch Phi Hiệp trong đầu bỗng nhiên dần hiện lên một khuôn mặt tuấn tú, cũng có lẽ là khôi ngô...  Sau cùng dừng lại ở hình ảnh Isfel từ trong nước đứng lên, dáng vẻ oai vệ hiên ngang. Thật là rất...... Không nên không nên! Thạch Phi Hiệp xem lại ý nghĩ của mình, trên người không khỏi vã mồ hôi lạnh. Hắn chỉ thộn ra ở chỗ này một năm thôi, một năm này hắn chỉ cần đảm bảo thân thể mình khỏe mạnh, bộ phận đầy đủ là được rồi, những cái có có không không khác, đều không cần nghĩ làm gì. Dù là như thế, nhưng hình ảnh vừa rồi lại cứ quanh quẩn trong lòng hắn, mãi không chịu tan.. “Ta và hắn, không thể nữa rồi.” Tại giây thứ sáu khi Dea nói xong, Thạch Phi Hiệp mới phản ứng lại được hiểu ra là hắn đang trả lời câu hỏi vừa rồi. “Vì sao?” Dea tay cầm rổ, máu chảy xuống, nhỏ trên trái táo, rất nhanh chảy vào trong rổ. Thạch Phi Hiệp kinh hãi nói: “Ngươi......” Tuy trên rổ có dằm, thế nhưng có thể đâm ra nhiều máu đến vậy phải có bao nhiêu tha thiết tự mình hại mình đây? Dea đưa tay tới trước người, nhanh chóng rời đi. Thạch Phi Hiệp đứng tại chỗ hồi lâu, rồi lẩm bẩm: “Tối hôm nay không được ăn táo rồi.”