Buổi sáng chín giờ bốn mươi phút. Diêu Nhật Hiên biết mình đến muộn, cậu không phải cố ý, bởi vì cậu là có lý do! Đều do đầu heo kia! Hại cậu không thể đón xe kịp, lại tiếc tiền đi xe taxi, đành phải chờ đến chuyến sau mới đi làm. Đứng dưới tòa cao ốc Vinh Huy cao đến sáu mươi sáu tầng, nhìn lên biểu tượng hình người to lớn ngân bạch cùng trạm lam giao nhau, Diêu Nhật Hiên giơ ngón tay giữa lên thấp giọng mắng. “Vương bát đản! Lão tử mặc kệ ! Nhìn ngươi ngon lắm sao?” Hắn dùng lực vung nắm đấm thoạt nhìn cũng chẳng có tý lực uy hiếp nào lên, rồi mới ngẩng đầu đi vào. Sau khi vị đại ca bảo vệ tận chức tận trách kiểm tra qua công bài mới yên tâm để cho một cậu con trai trẻ tuổi thoạt nhìn thần sắc không tốt lắm tiến vào. Trong lòng còn đang suy nghĩ, sau khi sinh con cũng thật sự là lười, ngủ thẳng bây giờ mới đi làm, tuyệt không hiểu được quý trọng! Phải biết rằng, tập đoàn Vinh Huy tuy rằng không phải là tập đoàn tài chính số một số hai gì nhưng cũng coi như là xí nghiệp nổi danh. Công ty rất chú trọng đến công tác phúc lợi, ngay cả mấy năm trước xảy ra khủng hoảng tài chính nghiêm trọng đến vậy, công ty cũng phi thường nhân tính không có cắt giảm nhân số, mà là đề nghị toàn bộ nhân viên chấp nhận cắt lương, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. Lúc đó chuyện này đã cảm động vô số người, không một lời dị nghị được thông qua, còn được cả truyền thông đưa tin và khen ngợi. Như vị đại ca bảo vệ này, cảm thấy trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cánh cửa của Vinh Huy thực vô cùng vinh quang, chứ đâu như người trẻ tuổi có bộ mặt như bị treo cổ này? Diêu Nhật Hiên đương nhiên không biết tâm tư của bảo an đại ca, cậu đang đứng trong thang máy, ở trong đầu diễn tập hành động lát nữa sẽ làm. Đóng dấu báo cáo từ chức, tìm quản lí ký tên, rồi mới ném đến trước mặt vương bát đản kia, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn nữa! Nhưng nếu hắn không ký hoặc là lại…… Hiện tại đang là ban ngày ban mặt, mình còn sợ hắn làm cái gì chứ! Bất quá báo cáo này cũng rất có khả năng sẽ bị tiểu thư thư ký hoặc là cán bộ nhân sự đưa vào đi, các nàng chẳng phải luôn ao ước có cơ hội được nhìn thấy đầu heo kia một chút sao! Hừ! Đó là bởi vì các nàng không có biết, đầu heo kia còn có một bộ mặt khác! Diêu Nhật Hiên tưởng tượng đến khóe mắt nheo lại, muốn tạo ra một cỗ đằng đằng sát khí. Chỉ tiếc, đặt ở trên khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn của cậu, hiệu quả lại suy giảm trầm trọng, ngược lại lại khiến cho khuôn mặt phấn nộn đáng yêu đỏ ửng, làm cho người ta nhịn không được càng muốn nhéo má. Năm nay cậu tốt nghiệp đại học, hai mươi hai tuổi, vóc dáng không cao, mới được có 1m72, nhưng dáng người rất đẹp, eo nhỏ, chân dài lại hơi gầy, cả thân mình thon thả. Làn da thủy nhuận trắng nõn khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng phải ghen tỵ, lông mi không dày lắm, nhưng được tỉ mỉ chăm sóc nên cũng rất đẹp. Đôi mắt không tính quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, tràn đầy sinh khí. Cái mũi đoan chính, miệng nhỏ nhắn, đôi môi hồng hồng phấn nộn cong lên khiến cho người khác không nhịn được mà muốn hôn. Mái tóc mềm mại được cắt tỉa gọn gàng, ôm lấy khuôn mặt thanh tú phi thường trung tính. Đến tầng thứ sáu mươi lăm. Tòa nhà này tuy rằng thuộc sở hữu của tập đoàn Vinh Huy, nhưng thời đại tấc đất tấc vàng lại nằm trong khu buôn bán, tập đoàn cũng chỉ chiếm cứ tầng sáu mươi tư, sáu mươi lăm cùng sáu mươi sáu, còn lại đại bộ phận toàn bộ đều cho thuê kiếm được tiền thuê kếch xù. Diêu Nhật Hiên đi vào cửa lớn, trên đường rất nhiều đồng sự nhiệt tình chào đón cậu. “Tiểu Diêu Diêu, em đã trở lại! Mấy ngày không thấy, rất nhớ em nga!” “Nghe nói em sinh bệnh, nặng không? Cho em một bông hoa nè, sáng nay chị mới vừa mua được hoa bách hợp này, thực đẹp nga!” “Ăn điểm tâm không? Chị còn có cái bánh ngọt, cưng cầm đi!” “Nước chanh của chị còn chưa có uống đâu! Cũng cho em nè!” Ô ô, hảo cảm động nha! Diêu Nhật Hiên ôm một đống lớn gì đó, quyết tâm muốn nghỉ việc đột nhiên không còn mãnh liệt nữa. Tuy rằng nhậm chức không đến một tháng, còn đang thử việc nhưng quan hệ với những người khác tốt đến kỳ lạ. Không được! Cậu không thể vì ham công việc thoải mái lẫn quan hệ tốt với đồng nghiệp mà từ bỏ được, vì sự trong sạch của bản thân, cậu phải kiên định quyết tâm, nhất định phải tạm rời cương vị công tác! Tạm rời cương vị công tác! Chờ cậu đi xa chút, nhóm tỷ tỷ a di mới vừa chào đón cậu, bắt đầu líu ríu khe khẽ nói nhỏ. ‘Xem tiểu Diêu Diêu của chúng ta kìa, càng ngày càng đáng yêu, một cậu bé xinh đẹp như thế mà không làm thụ thật sự là rất đáng tiếc nha! ‘Mấy ngày nay không có tới, có thể là bị người “Ăn” mất rồi đi? Bồ xem xem dáng đi của em ấy là lạ!’ ‘Úc! Không biết tiểu công may mắn sẽ là ai ta? Có đẹp trai hay không đây? Xứng với tiểu Diêu Diêu của chúng ta hay không?’ ‘Trừ phi bộ dạng cũng anh tuấn tiêu sái giống tổng giám đốc của chúng ta, nếu không, mình sẽ không đồng ý đâu!’ ‘Mình cũng vậy, mình cũng vậy nha!’ …… Diêu Nhật Hiên đương nhiên không biết các nàng đang lén lút nghị luận sau lưng mình. Nếu không cậu nhất định sẽ đem chỗ bánh ngọt trên tay hung hăng ném xuống đất, nước chanh toàn bộ đổ hết, xé đóa hoa ra từng mảnh từng mảnh! Rồi mới…… khóc lớn một hồi! (=))) Vào văn phòng, nhìn thấy đống đồ linh tinh trong tay cậu, nam đồng sự Tiểu Trần nhập chức cũng được hai năm cảm than, “Vì cái gì mỗi lần nhìn thấy tiểu Diêu Diêu, đều làm cho tôi mãnh liệt cảm nhận được một câu.” “Câu gì?” “Ký sinh du, hà sinh lượng?” (“trời đã sinh Chu Du sao còn sinh Gia Cát Lượng”, câu này từ Tam Quốc, là câu Chu Du cảm khái thốt lên tại sao trời đã sinh ổng rùi mà còn sinh ra ông Lượng còn giỏi hơn ổng, đại ý là cảm thấy thua kém ngừi ta á) “Cậu đi chết đi!” Đồng sự Ngô tỷ ném một tập văn kiện lên trên bàn gã mắng,“Cậu có thể so với tiểu Diêu Diêu của chúng ta được sao? Lo mà phân loại chỗ hợp đồng này đi, buổi chiều phải dùng rồi!” Ngược lại ôn hòa nói với Diêu Nhật Hiên,“Tiểu Diêu Diêu, không phải nói hôm nay em còn phải nghỉ ngơi sao? Sao đã đến rồi? Thân thể có khỏe không? Mau ngồi xuống, đệm dựa này xinh đẹp lắm đúng không? Cuối tuần chị đi dạo phố nhìn thấy, cố ý mua cho em đó nha!”. Diêu Nhật Hiên vẻ mặt hắc tuyến nhìn tấm đệm ở trên ghế của mình, hồng hồng phấn phấn rất là đáng yêu. Nhưng vì cái gì? Vì cái gì mà lại tạo hình một cái đầu heo chứ! Còn cười đến *** đãng! ( vẻ mặt hắc tuyến: là mặt thế lày (—o—!!!) ) “Thực…… đẹp!” Diêu Nhật Hiên nghiến răng trả lời, nhưng sau khi ngồi xuống, tựa lên chú heo vô tội kia thật là ấm áp, thật thoải mái. Quên đi, dù sao đó chỉ là một đống bọt biển cùng chất hỗn hợp! Hơn nữa nó cũng ở sau lưng mình, mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng vừa ngồi xuống, cậu liền thấy trên bàn làm việc của mình chất đống hồ sơ chưa xử lý. Kia…… vẫn là trước làm việc tạm hoãn lại chuyện muốn rời cương vị công tác đi, làm người hẳn là phải có thủy có chung. Cứ như vậy mà bận rộn, buổi trưa rất nhanh liền trôi qua. Bánh ngọt ăn xong rồi, nước chanh cũng uống hết, đóa bách hợp được đặt ở trên bàn tỏa ra mùi hương thanh nhã, hoàn cảnh công tác không thể nói là không tốt. Nhưng đơn từ chức vẫn là lén lút đóng dấu, ký tên, Diêu Nhật Hiên nhẹ gõ lên cánh cửa phòng của Vương quản lí. Đây là một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, cũng là lão thành trong công ty, trên mặt lúc nào cũng mang một nụ cười tủm tỉm, hiền hòa, kỳ thật rất là thông minh tháo vát. “Tiểu Diêu a, có việc sao?” “Quản lí tôi…… thời gian thử việc của tôi đã sắp ……”. “Cậu không cần lo lắng, đơn xin vào làm chính thức của cậu tôi đã gửi lên trên rồi, rất nhanh sẽ được phê duyệt thôi.” “Tôi…… Tôi không phải có ý này, tôi là nói, tôi…… cá nhân tôi…… Ách…… Có chút chuyện xảy ra, cho nên có khả năng phải rời khỏi……”. Diêu Nhật Hiên đem đơn từ chức đẩy tới. Nửa giờ sau, vừa thông suốt điện thoại đánh xuống dưới, “Tiểu Diêu, tổng giám đốc mời cậu đi lên!”. ***. Tác giả: Hắc hắc, truyện mới cuối cùng cũng ra lò. Đây là lễ vật Trung thu tặng cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích! Mọi người xem xong cho ý kiến nha! Ruby: ngắn quá ha, thêm 1 chương nữa nà, hun chân trẫm đê ^3^