U Lan

Chương 5

Những ngày mùa hè nóng bức nhất, Trung Đường quyền thế nhất Nam Quốc, quần áo nhẹ nhàng rời khỏi Phượng thành. Hắn một thân trường sam trắng thêu trăng lưỡi liềm, cưỡi tuấn mã trắng như tuyết, tuấn dật như tiên nhân, dưới sự bảo vệ của vẻn vẹn bốn kỵ binh, nhanh nhẹn đi tới biệt viện gần biển. Hành tung của Trung Đường từ trước đến giờ không tiết lộ ra bên ngoài, ngay cả đám nô phó căn bản cũng không nhận được tin tức, càng không nghĩ tới thiếu gia lại đến vào hôm nay, mọi người đều nơm nớp lo sợ, so với ngày thường càng thận trọng vạn phần. Tuấn mã cất vó, theo ý của chủ nhân hí lên một tiếng dừng ngoài cửa, nam nhân tuấn mỹ vô tình gọn gàng tung mình xuống ngựa. Hắn trang phục vô cùng đơn giản, chỉ dùng kim tuyến đen thêu như ý buộc tóc, bôn ba đoạn đường này nhanh như gió, đối với hắn lại không có chút ảnh hưởng, trên gương mặt tuấn tú không những không thấy vẻ mỏi mệt, trường sam không nhuộm bụi bặm, ngay cả sợi tóc của hắn cũng không có một tia loạn. Tổng quản biệt viện vội vã chạy đến, kinh sợ thỉnh an. “Thiếu gia, ngài cực khổ.” Tổng quản cúi đầu, lau mồ hôi trên trán, ngữ điệu cẩn thận.”Trà đã được chuẩn bị, mời thiếu gia đến phòng khách nghỉ ngơi ——” lời còn chưa nói hết, đã bị đánh gãy. “U Lan đâu?” “Ở trong lầu các.” “Dùng qua bữa trưa rồi?” “Dạ.” “Ăn những gì?” Hắn hỏi thật cặn kẽ. Tổng quản không dám khinh thường, chi tiết đáp: “Cá tươi hấp, gà sợi Hồng Lăng, đậu Phù Dung, rau xanh xào cá, còn có một bát cháo gà nhân sâm.” “Ăn thế nào?” “Thưa thiếu gia, Lan cô nương gần đây khẩu vị không tệ, mặc dù thức ăn vẫn còn dư lại, nhưng dư lại so với ngày thường giảm rất nhiều, trong năm lần luôn luôn có hai, ba lần, có thể uống hai chén cháo gà.” Dung nhan tuấn mỹ hiện lên nụ cười nhàn nhạt. “Rất tốt.” Nam nhân gật đầu, cước bộ vẫn không ngừng, lại hỏi: “Tổ yến còn bao nhiêu?” “Còn một cân chín lượng.” “Ngày mùa hè khó tránh khỏi khí nóng, kể từ hôm nay, một tuần mang lên cho nàng năm lần tổ yến, nếu không đủ bảo người từ Phượng thành mang ra.” “Dạ.” Tổng quản cúi đầu, dụng tâm nhớ một chữ cũng không dám quên. Sau khi khai báo thỏa đáng, nam nhân vung tay áo lên, không cần phân phó nhiều hơn, bọn hộ vệ tùy thân cùng tổng quản đã rối rít dừng bước, hành lễ rời đi. Trong đình viện hương hoa nồng đậm, chỉ nghe tiếng chim hót, phá lệ dễ nghe. Nam nhân một mình ven theo đường mòn trải đá xanh đi sâu vào trong đình viện, kia là thanh nhã lầu các nuông chiều người trong lòng hắn nhớ nhất. Trong lầu các yên tĩnh không tiếng động. Hắn đẩy cửa ra, bước lên mười bậc đi tới khách sảnh ở ngoài, dưới chân không phát ra nửa điểm tiếng vang. Qua cành san hô tinh mịn ngăn cách mơ hồ có thể thấy dưới cửa nội thất, một thân hình kiều nhỏ đang ngồi. Nàng cúi đầu, mượn ánh trong nhu hòa mỏng manh đang cầm kim thêu, trên một khối vải vóc tối màu chuyên tâm thêu hoa văn tinh xảo. Nhìn nàng dụng tâm thêu, nam nhân cũng không mở miệng, cước bộ càng nhẹ hơn xoay người mấy bước tiến vào nội thất. U Lan chưa phát hiện trong phòng có thêm người, vẫn cúi đầu, một lòng nghĩ đến hình thêu, hoa văn tinh xảo kia từ từ có hình dạng ban đầu. Hắn đứng ở ngoài mấy bước, đưa mắt nhìn người phía trước cửa sổ. Chỉ có khi nhìn nàng, tim của hắn mới có thể cảm thấy bình tĩnh, mới có thể quên hết những thứ ngươi lừa ta gạt, âm mưu tính toán, cùng với hắn đầy tay máu tanh. Nhìn người phía trước cửa sổ, trong mắt hắn dâng lên ấm áp. Bông hoa nàng đang thêu, phong lan uyển ước, cánh mảnh mà dài, hoa lan chọc người trìu mến, phảng phất như xấu hổ che đậy trong cánh hoa. Một cánh lại một cánh, phần đuôi nhẹ cuốn, liên kết tinh min đa dạng thêu dọc theo tấm vải. Tỉ mỉ đa dạng như thế, cho dù là sư phó thuần thục nhất cũng phải tốn hao một tháng trở lên mới có thể hoàn thành. Thêu được những hoa văn phồn đa như vậy, nàng hao tổn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tinh thần? Xác nhận thêu văn thỏa đáng, U Lan ngồi thẳng lên. Nàng vuốt vuốt vai nhức mỏi, đặt kim thêu xuống cẩn thận mở ra khung thêu, sau đó đứng dậy, đem tấm vải tối màu trải ra. Vải vóc thượng hạng, đã sớm cắt may tốt, đúng cách. Kia là một xiêm y nam nhân. Hắn lẳng lặng nhìn. Trên mặt xiêm ý, bất luận cổ áo hay ống tay áo, đều có hoa văn nàng tự tay thêu lên. Nàng nhẹ phẩy tấm vóc, xác nhận xiêm y sạch sẽ, hình vẽ phong lan đã ở trên tấm vải nổi lên, cánh dài nhỏ đơn giản giống như một cái ôm triền miên, sẽ vòng lấy nam nhân mặc xiêm y này vào. Ánh trăng nhu hòa, đem sợi tóc, gương mặt của nàng gắn một viền vàng nhàn nhạt. Tay nhỏ bé ôn nhu phủ trên tấm áo, phủ trên hoa thêu, cẩn thận kiểm tra, không chịu có nửa điểm qua loa. Trên mặt nàng còn có nụ cười yếu ớt ngọt ngào xấu hổ. Bỗng dưng, nàng cảm nhận được tầm mắt trong góc, vội vã ngẩng đầu lên, rõ ràng nhìn thấy một người nam nhân đứng ở góc, một cái chớp mắt cũng không chớp nhìn nàng. “Ca!” U Lan vông cùng kinh ngạc, vội vàng thu hồi áo, giấu ở phía sau.”Ngươi sao lại tới?” Nét mặt của nàng có chút sợ. Quan Tĩnh tiến lên, mỉm cười mở miệng. (Ồ ye, Tĩnh ca của ta đã lên sàn, tình yêu lớn của đời ta) “Sợ hạ nhân phóng túng ngươi, mới bay qua khoảng không tới chỗ này kiểm tra, xem người có theo phân phó, nghỉ ngơi, ăn cơm thật tốt hay không.” Hắn cười cười. “Ca —— “ “Ừ?” “Ngươi đứng ở đó đã bao lâu?” “Không lâu.” Quan Tĩnh thần sắc không đổi.”Ta vừa mới đến.” U Lan thở phào nhẹ nhõm. “Sao vậy, ngươi đang ở đây bận rộn sao?” Quan Tĩnh lại hỏi.”Ta quấy rầy ngươi sao?” “Không, không có, không có, ta chỉ —— chỉ —— làm vài thứ…” Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt xấu hổ, hai tay ở sau lưng đem áo nắm càng chặt hơn. Quan Tĩnh theo toan tính của nàng, không cố ý vạch trần, coi như thật sự không nhìn thấy, còn săn sóc đổi đề tài. “Ta nghe tổng quản nói, ngươi gần đây khẩu vị không tệ.” Hắn đi tới bên cạnh bàn, hất áo bào ngồi xuống. (Ôi, mỗi hàng động của ca làm ta ngay ngất. Thỉnh chư vị quá giang sang bên Vfic đọc Trầm Hương để biết ca tuyệt thế nào) “Là nữ đầu bếp tay nghề tinh tiến, tư vị tốt hơn, ta mới ăn được nhiều hơn trước.” Nàng nhìn ca ca, đem công lao giao cho nữ đầu bếp. Ca ca tính cách nghiêm cẩn, đối với đám nô phó vô cùng nghiêm khắc, nếu là chuyện liên quan đến nàng, đám nô phó càng phải cẩn thận hơn. Cho nên, chỉ cần có cơ hội, nàng đều ở trước mặt ca ca nói vài lời hữu ích, sợ đám nô phó bởi vì nàng bị ca ca phạt hoặc mắng. Quan Tĩnh nhìn nàng, ánh mắt mềm nhẹ cực hạn. “Khí sắc của ngươi đúng là so với ta nhìn thấy lúc trước tốt hơn nhiều.” Hắn vươn tay, ngón cái vuốt qua gò má nàng, trong ánh mắt ôn nhu như cất dấu một bí mật.”Ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm cho ta lo lắng.” Hắn căn dặn. Nàng nhợt nhạt cười một tiếng, vẫn như trước cười ngọt ngào đến đơn thuần. “U Lan biết.” “Vậy thì tốt.” Quan Tĩnh gật đầu đứng dậy.”Ngươi bận rộn, ta không quấy rầy ngươi.” Nói xong, hắn vung lên trường bào, tự đi ra ngoài. Ôn nhu giấu trong mắt, nụ cười ngậm trên khóe miệng khi vừa mới bước ra khỏi lầu các lập tức hoàn toàn biến mất. Sau khi rời khỏi U Lan, hắn lại khôi phục hắn thường ngày, con trai ca Quan gia lãnh đạm, cao ngạo, có thể ở Nam Quốc hô phong hoán vũ, quyết định sinh tử vô số người, lòng dạ sâu hơn biển. (Ye, chân dung Tĩnh ca của ta, yêu thế) Quan gia hai đời phụ tử đều là trọng thần Nam Quốc. Nam Bắc hai nước quanh năm đối địch, hoàng đế Nam Quốc lại ngu ngốc vô năng, nếu không phải có phụ tử Quan gia đem hết tâm lực, quanh năm phụ trên triều chính, bất luận nội chính hay ngoại vụ toàn bộ một vai khiêng, mới có thể làm cho thực lực Nam Quốc một nước không suy, có thể cùng Bắc Quốc chống lại đến nay. Quan gia phụ tá triều đình, dĩ nhiên, tả hữu triều đình cũng có thế lực thâm sâu. Trong biên giới Nam Quốc, người người đều biết phụ tử Quan gia quyền thế kinh người, cũng chỉ có rất ít người biết được Quan gia còn có một nữ nhi đẹp như thiên tiên. Quan Tĩnh cùng phụ thân thậm chí nguyện ý dùng tính mạng tới bảo vệ thân thể yếu kém nhiều bệnh U Lan. Phụ tử hai người cũng không nhắc tới bất cứ chuyện gì trên quan trường với nàng, giống như với những người đó, nhắc tới những sự tình kia là một sự báng bổ đối với nàng. (=_=!!! Hai người này, một người bị sister complex, một người bị daughter complex. Mà còn là ở mức super. Chỉ hận không thể đem U Lan để lên nóc tủ mà thờ) U Lan, là một đóa hoa mà hắn cùng phụ thân lo lắng nuông chiều. Nàng từ nhỏ ốm yếu, không đếm được có mấy lần suýt nữa sẽ phải bước vào quỷ môn quan, lại được đại phu sợ hãi không dứt đem hết toàn lực cứu về một mạng. (~LOL~ tội nghiệp ông đại phu) Bởi vì thân thể suy yếu, hơn nữa thân phận đặc biệt, khi xuân hạ cư ngụ ở biệt viện gần biển nàng còn có thể thỉnh thoảng ra cửa đi lại, khi thu đông trở lại Phượng thành, nàng phải ở nhà, không được ra cửa nửa bước. Cũng may, trừ đọc nhiều sách vở, nàng với thêu thùa tình hữu độc chung (gắn bó không rời, chắc là kiểu có duyên số a?), thêu ra những hoa văn tinh xảo đến cực điểm, sư phó thêu thùa cao mình nhất trong Phượng thành cũng phải cảm thấy không bằng …. Sợi dây đen thêu chỉ vàng kia của Quan Tĩnh, dây buộc tóc bất ly thân, chính là nàng một châm một đường thêu ra. Rời khỏi lầu các, hắn xuyên qua hành lang gấp khúc, tới đại sảnh. Trong đại sảnh, đã chuẩn bị thượng hạng Thiết Quan Âm, trong một bộ ba chén sứ men xanh bay ra hương trà nồng đậm, còn có trà khói lượn lờ. Mỗi một lần trở về, vừa tới biệt viện gần biển hắn chắc chắn sẽ đi lầu các trước, sau khi ra mắt U Lan mới có thể tới đại sảnh nghỉ ngơi. Đám nô phó biết Quan Tĩnh sẽ ở trong lầu các hỏi han ân cần một chút, nhưng tính không đúng giờ, cho nên chỉ có thể chuẩn bị trà, chỉ cần trà hơi nguội lập tức lại thay trà nóng. Mọi người nơm nớp lo sợ, toàn bộ cúi đầu, biết điều đợi một chút cho đến khi Quan Tĩnh ngồi xuống, nâng chén trà lên, uống một ngụm trà, thần sắc vẫn không thay đổi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. “Tổng quản.” Quan Tĩnh dùng nắp chén đẩy nhẹ lá trà trong chén. Tổng quản nhanh chóng bước lên phía trước. “Thiếu gia có gì phân phó?” “Lĩnh trăm lượng hoàng kim, thưởng cho nữ đầu bếp.” “Dạ.” “Ta trên đường tới, đi qua trạm gác cửa đông nam, hộ vệ thứ ba bảo vệ sơ suất, không phát hiện hành tung của chúng ta.” Hắn lại uống một ngụm trà.”Truyền lời của ta, đem người nọ lưu vong biên giới Tây Nam, cả đời không được hồi hương.” (Oh my god! Tĩnh ca của ta thật xứng là soái ca tà ác no1) “Thuộc hạ lập tức đi xử lý.” Tổng quản đáp, trong lòng lại có chút kinh ngạc. Đổi lại chuyện này trước đây, hộ vệ thất trách kia khẳng định tối nay lập tức phải đầu rơi xuống đất! Mà lần này, thiếu gia lại chỉ để cho hộ vệ kia lưu vong đến biên giới Tây Nam. (Ớ ớ, cứ coi là ta coi thường Tĩnh ca đi) Xem ra, thiếu gia hôm nay tâm tình tựa hồ rất tốt đâu! “Mặt khác, cả gan xin hỏi thiếu gia.” Tổng căng da đầu, nghĩ thừa cơ hội này mau mau đem vấn đề hỏi. “Ngày mai sinh nhật thiếu gia, có nên phân phó phòng bếp buổi trưa ngày mai vì ngài mở yến hội hay không?” “Miễn, ” Quan Tĩnh đặt chén trà xuống.”Thức ăn chiếu theo thói quen khẩu vị U Lan, không được sửa đổi.” Giọng hắn lạnh nhạt, lại có cảm giác áp bách khó có thể hình dung. Hắn chọn ở trước sinh nhật một ngày rời đi Phượng thành, tới biệt viện gần biển, chính là vì tránh nhưỡng người trong Phượng thành liên tiếp chúc mừng. Đối với những người đó, hắn lãnh đạm cực điểm, mà những thứ lễ vật giá trị liên thành chồng chất như núi kia, hắn càng căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái. Đối với Quan Tĩnh mà nói, người hắn để ý nhất chỉ có một. Sinh nhật hàng năm hắn chỉ hy vọng có thể nhìn thấy nàng. Sinh nhật hàng năm hắn chỉ mong đợi lễ vật nàng đưa lên, bất luận nàng đưa lên cái gì, đối với hắn mà nói đều là trân bảo vô giá. Trừ bỏ nàng, bất luận kẻ nào chúc mừng đều không có ý nghĩa. Suy nghĩ của hắn chỉ ở nàng. Chỉ có nàng. (Nói trước bước không qua) ……… Một đem kia, trăng sao không tỏa. Sau canh ba, mọi âm thanh đều yên lặng, U Lan mới vén chăn lên, lặng lẽ xuống giường. Nàng lục lọi trong bóng tối, từ dưới đầu giường đầu lấy ra một cái túi, thật chặt ôm vào trong ngực, lúc này mới rón ra rón rén, thừa dịp bóng đêm chuồn ra khỏi lầu các. Dọc theo đường đi, nàng vuốt ve bao quần áo, cũng không quay đầu lại hướng hang chạy đi. Gió biển ở bên tai nàng gào thét. Bóng cây ở bên cạnh nàng đung đưa. Nàng thủy chung không chậm lại tốc độ, chỉ vội vàng chạy, cho đến khi bay qua tảng đá lớn đi tới cửa hang mới thở dốc dừng bước lại. Nàng trì hoãn hơi thở, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, mở miệng đang muốn khẽ gọi —— Bỗng dưng, bóng ma trong bóng tối không tiếng động tập kích nàng. U Lan chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thấp nhẹ. Trong nháy mắt, môi mỏng cực nóng đè nuốt xuống tiếng la của nàng, thân thể nam tinh thon dài to lớn đem nàng vòng ôm vào trong ngực, đại chưởng nắm giữ cổ của nàng, điều chỉnh tư thế của nàng, đẻ cho hắn có thể hôn càng sâu. Hồi lâu sau, khi Kim Lẫm thối lui U Lan đã kiều thở hổn hển, mềm yếu đến mức cơ hồ không cách nào nhúc nhích. Hắn ôm nàng ngồi xuống bãi cát mềm mại. Hắn dùng hai tay nâng lên mặt của nàng, tròng mắt đen nhìn vào cặp thủy mông mông lung. “Ta nghĩ đến ngươi đêm nay không tới .” U Lan phủ lấy bộ ngực, môi bị hôn đến hồng nhuận, thở hổn hển mấy hơi thở mới có thể nói chuyện. “Trong nhà có một số việc, cho nên trì hoãn.” Nàng nói. Nàng cố ý không đề cập tới chuyện Quan Tĩnh. Thứ nhất, nàng còn chưa chuẩn bị xong, nên nói sao cho ca ca, nàng đã cùng Kim Lẫm tư định chung thân. Thứ hai, nàng càng không biết, nên nói sao cho Kim Lẫm, hôn sự của bọn hắn có thể còn phải trải qua một phen gập gềnh. Cha cùng ca ca thương nàng như thế, nếu biết hai người tư định chung thân, nhất định sẽ trách tội Kim Lẫm, chất vấn hắn tại sao không tới cửa cầu hôn trước. Nếu truy cứu tới, nhẹ thì làm khó Kim Lẫm, không cấp cho sắc mặt hòa nhã, nặng thì đủ để luận tội ! Nàng tâm tư đơn thuần, chưa bao giờ gặp gỡ chuyện khó giải quyết như vậy, bất luận trái lo phải nghĩ, cũng nghĩ không ra biện pháp có thể giải quyết vấn đề trước mắt. Kim Lẫm khẽ nhướng mi, nhìn ra thần sắc nàng có chút không đúng, nhưng lại không chỉ ra. “Tiểu nha hoàn ầm ĩ kia của ngươi đâu? Tối nay không theo tới?” Hắn hỏi. U Lan gật đầu. “Nàng bận rộn hư rồi.” Trong ngoài biệt viện, vì ca ca đến người người như lâm đại địch.”Đại khái là mệt mỏi đi ngủ mới không theo tới.” Tiểu Châu dù có cẩn thận lại cũng chỉ nha hoàn, trừ ban đêm “Giám thị”, ban ngày còn có một đống chuyện phải làm. Có mấy lần nàng mệt mỏi không thể theo tới, để cho U Lan cùng Kim Lẫm có cơ hội ở chung một chỗ. Đó là thời gian tốt đẹp hạnh phúc nhất của U Lan. Mặc dù, Kim Lẫm cùng nàng không thể đi xa, nhưng hắn sẽ dắt tay nàng tản bộ trên bờ cát. Gió bắt đầu thổi, hắn sẽ đem nàng ôm vào trong ngực, dùng da thịt sưởi ấm nàng, không để cho gió đêm xâm nhập nàng. Ban đêm nóng bức, hắn sẽ cởi bỏ tóc nàng, bàn tay dày rộng cầm lược gỗ, cẩn thận, cẩn thận, giống như nâng trân bảo, nâng sợi tóc của nàng, nhẹ nhàng vì nàng chải tóc. Ban đêm có ánh sao, hắn vì nàng ở trên bờ cát lục tìm vỏ ốc đẹp nhất, dạy nàng tựa vào bên tai nghe trong vỏ ốc tiếng gió vù vù như sóng biển dâng, còn nói cho nàng biết đó là hồn phách của ốc còn hoài niệm Hải Dương. Khi trăng tròn, bọn họ ở trong nham động, hắn ôm nàng kể cho nàng biết rất nhiều kỳ phong dị tục nàng chưa từng nghe qua, gặp qua, thậm chí tưởng tượng qua. Hắn còn hứa hẹn một ngày nào đó sẽ để nàng chính mắt xác minh từng câu từng chữ của hắn. Sau đó, hắn sẽ hôn nàng, yêu nàng. Trong nham động, cất dấu quá nhiều ký ức trong lúc hắn cùng nàng nhiệt liệt hoan ái. Đây là một bí mật, trên đời này chỉ có hai người bọn họ mới biết điều bí mật này, biết ở trong nham động nơi này, bọn họ đối với lẫn nhau đã nói chuyện gì, đã làm chuyện gì… Gương mặt U Lan nổi lên e lệ đỏ bừng. Kim Lẫm cúi đầu, tựa lên cái trán của nàng, trước tiên trên môi nàng ấn xuống một nụ hôn, mới lại mở miệng. “Còn ngươi?” “Ừ?” Nàng mờ mịt nhẹ chớp mắt. “Mấy ngày nay, ta có phải cũng làm cho ngươi mệt rồi hay không?” Hắn nhẹ giọng hỏi, nhìn nàng chằm chằm, tiếng nói trầm thấp khàn khàn. Nàng xấu hổ đỏ mặt, lắc đầu. Hắn lại cố ý trêu chọc hỏi. “Có thật không?” Nàng nóng nảy. “Ngươi không tin ta?” “Tin ngươi, đương nhiên tin ngươi. Ta như thế nào không tin ngươi?” Kim Lẫm dụ dỗ, hai cánh tay vây quanh nàng, đem nàng dán chặt trong lòng.”Tha thứ ta, ta mau mau muốn cưng chiều ngươi, thương ngươi, có khi lại không biết tiết chế, sợ sẽ lại tổn thương ngươi, hoặc bởi vậy làm ngươi mệt.” Tiếng nói trầm thấp chấn động lồng ngực của hắn, cũng chấn động màng nhĩ của nàng. Tựa trước ngực hắn, nghe hắn từng chữ từng câu nói những lời này giống như nghe thấy thanh âm của tim hắn, lòng nàng ấm áp, cảm động đến không cách nào nói thành lời. Nàng dán lấy nam nhân cường tráng này, sắc mặt hồng hào, dựa sát vào nhau một lúc lâu mới lại nghĩ tới bản thân trong tay còn cầm bao quần áo. “Ta suýt nữa đã quên.” Nàng nói nhỏ. “Chuyện gì?” Nàng cười không đáp, ngược lại rời đi ngực của hắn, thối lui ra sau mấy bước, trong csi nhìn soi mói của hắn mở bao quần áo ra, giũ ra một kiện xiêm y nam nhân. “Ta thay ngươi may xiêm y.” Nàng nhẹ nói, vẻ mặt có chút ngượng ngùng. Chần chờ một lúc lâu, nàng mới khua lên dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn.”Để ta thay ngươi mặc vào đi!” Kim Lẫm đứng dậy, nhìn nàng đi tới thay hắn khoác vào hai tay áo, phủ thượng y. Hắn cao lớn làm cho nàng xinh xắn hầu hạ mặc quần áo hết sức khó khăn. Nàng không chịu buông tha, động tác mặc dù ngốc nghếch vụng về, lại cũng rát chuyên tâm mà kiên định. “Xiêm y lúc trước đều là Tiểu Châu len lén thu xếp đem tới quần áo cũ, chỉ có thể tạm thời chấp nhận, nhưng vốn không có cái nào vừa người.” Nàng nhẹ nói, hai tay mềm mại thay hắn lật cổ áo, thêu văn trên cổ áo nhẹ vòng một vòng giống như một cái bẫy mềm mại nhất. “Xiêm y này là ngươi tự mình làm ?” Hắn nhìn đường cắt vừa người, thêu văn tinh tế, kinh ngạc không thôi. U Lan gật đầu, đưa tay tới thắt lưng thay hắn cẩn thận chỉnh lại, tiếp theo lật cổ tay áo, thêu văn tinh sảo như vậy cũng vây quanh cổ tay hắn. “Ta biết thân hình của ngươi.” Nàng nói, gương mặt ửng đỏ.”Hơn nữa, ta không muốn người khác may xiêm y cho ngươi…” Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng đã không thể nghe thấy. Kim Lẫm vươn tay nắm lấy cằm khéo léo của nàng, nầng đầu của nàng lên, tròng mắt đen phát sáng thật sâu nhìn nàng. “Như vậy, từ nay về sau ta chỉ mặc xiêm y ngươi làm.” Hắn đồng ý, hiểu rõ tâm tư nhẵn nhịu của nàng. Chỉ có thê tử mới có quyền may xiêm y cho trượng phu. U Lan e lệ cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy Kim Lẫm cởi xuống trên ngón trỏ một chiếc nhẫn màu đen, thận trọng đặt vào lòng bàn tay của nàng. Chiếc nhẫn nặng hơn so với trong tưởng tượng của nàng.Chất liệu lạnh như băng giống như một loại kim khí nào đó. “Đây là chiếc nhẫn bất ly thân của ta.” Hắn cầm lòng bàn tay của nàng lên, hôn tóc nàng, trong giọng nói có một bầu không khí thân mật.”Trong đêm mưa kia, ta đã nên cho ngươi .” Hai gò má tròn trịa vì lời hắn nói trở nên vừa nóng vừa hồng. Nàng cắn cắn môi, xấu hổ đến mức toàn thân không được tự nhiên, ngập ngừng muốn nói sang chuyện khác. U Lan mở lòng bàn tay, nhìn cái nhẫn. Chiếc nhẫn xem ra rất cổ xưa, trên mặt có hình vẽ kỳ dị. “Đây là gì?” Nàng vươn tay, tò mò ma sát hình vẽ trên mặt, cảm giác được kim khí lạnh như băng bị khắc ra mấy đường cong. “Mắt ưng.” Nàng trừng mắt nhìn, nhìn kỹ lần nữa, lúc này mới nhìn ra trên mặt khắc một con mắt. Nàng theo trực giác phỏng đoán, đó cũng không phải chiếc nhẫn bình thường, thậm chí còn có ý nghĩa quá mức nào đó. “Đồng nhãn, đại biểu ta thống lĩnh bộ tộc.” Kim Lẫm nhẹ giọng giải thích. Chiếc nhẫn kia được tộc trưởng truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, tín vật đại diện thân phận. Sau khi trở thành tộc trưởng phải tùy thân đeo, không được rời khỏi người, trừ phi —— Trừ phi tộc trưởng quyết định nữ tử sẽ trở thành thê tử của hắn, mới có thể cởi chiếc nhẫn xuống giao cho đối phương, đại biểu chia xẻ quyền lợi cùng nghĩa vụ. Kim Lẫm hiểu, bọn họ trong lúc này còn không ít vấn đề khó khăn. Từ trang phục của U Lan, ngôn hành cử chỉ, hắn đã sớm đoán ra, nàng là viên Minh Châu trên tay phú hào Nam Quốc. Mà Nam Bắc hai nước, cừu hận lẫn nhau đã lâu, khả năng thông hôn quả thực cực kỳ bé nhỏ. Mà hắn lại là loại nam nhân một khi đã quyết định sẽ phải đạt tới mục đích. Ở trong lòng hắn, U Lan đã là thê tử chưa qua cửa của hắn, một đời một thế này, hắn không phải là nàng không cưới. Cho dù là Nam Bắc hai nước ngăn cách cũng không thể ngăn cản quyết tâm của hắn, bất luận dùng biện pháp gì, hắn đều phải cưới U Lan, vượt qua sông Trầm Tinh, trở lại Bắc Quốc, trở lại lãnh địa hắn thống lĩnh. “Lan nhi, nhận lấy cái nhẫn này.” Hắn nâng mặt của nàng, vô cùng thận trọng nói.”Sau khi nhận lấy cái nhẫn này, liền đại biểu ngươi là thê tử của ta.” Nàng hít sâu một hơi, mặc dù rung động lại không dời tầm mắt đi chỗ khác. “Nói cho ta biết, Lan nhi. Ngươi nguyện ý không?” Trong tròng mắt đen chuyên chú, cực nóng, thật sâu rung chuyển nàng, mà câu hỏi của hắn càng làm cho lòng nàng đại loạn. Ngạc nhiên, vui mừng, khiếp đảm, cảm xúc rối rít loạn loạn làm cho nàng thở dốc, càng làm cho hốc mắt nàng nóng lên cơ hồ muốn chảy nước mắt. Nàng không biết mình xảy ra chuyện gì, nhưng thần hồn của nàng đang dùng hết toàn lực hô hoán, đáp án kia rõ ràng đến mức như đã khắc sâu vào tâm hồn nàng. Bốn phía yên tĩnh một hồi lâu. Kim Lẫm nhìn nàng, không tiếng động chờ đợi. Chỉ có thân thể căng thẳng của hắn cùng ngọn lửa trong đôi mắt đen để lộ ra cảm xúc thật của hắn. Hắn từ nhỏ đã là chiến sĩ, chiến sĩ ưu tú nhất. Cho dù đối mặt vô số quân địch, máu tanh đuổi giết nhất, tình cảnh tuyệt vọng khốn khổ nhất, hắn cũng có thể gắng giữ tỉnh táo, chưa bao giờ có chút bất an hay sợ hãi. Nhưng, tiểu nữ nhân trước mắt này lại có thể làm cho hắn thấp thỏm không thôi. Ảnh hưởng của nàng với hắn lớn như vậy, lớn tới mức hắn cơ hồ không cách nào tin. Hắn nhìn kỹ nàng, chờ đợi nàng mở miệng, tim đập kịch liệt cơ hồ muốn đụng đau lồng ngực hắn. Sau một lúc ngắn ngủi dài nhất, U Lan cuối cùng cũng mở miệng. “Ta nguyện ý.” Nàng khàn giọng nói, trong mắt ánh lên nước mắt. Trong nháy mắt, hắn giống như đoạt được toàn bộ thế giới. Kim Lẫm vươn tay, hai tay dùng sức đem nàng thật sâu, thật chặt ôm vào trong ngực. Rồi sau đó, hắn thận trọng, thành thật, vô cùng ôn nhu, ở trên môi nàng in lên một nụ hôn. Như một nụ hôn thề. Bóng tối bao trùm, mà trong mắt của bọn họ cũng chỉ có lẫn nhau. Bọn họ ôm chặt lấy đối phương, thầm thì, thân hôn, cùng nhau mong đợi một tương lai tốt đẹp. Ngay cả Kim Lẫm cũng không phát hiện, chỗ sâu nhất trong bóng tối có một đôi mắt bắn ra tán loạn những tia hận ý kinh người, lẳng lặng nhìn bọn họ. Đêm, càng sâu . ………………… Ngày kế, sinh nhật Quan Tĩnh. Trong phòng bếp theo như chỉ thị không có phô trương bốn phía, bưng vào lầu các vẫn là những món ăn nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, so với ngày thường chỉ là trên bàn nhiều hơn một đôi đũa, một cái chén. U Lan tỉnh lại tương đối trễ, thời điểm mở mắt ra đã gần đến giữa trưa. Nàng vén lên màn che đi xuống giường, nhưng nhìn thấy đẩy cửa ra, bưng chậu nước chuẩn bị hầu hạ nàng rửa mặt không phải là Tiểu Châu mà là nha hoàn khác. “Tiểu Châu đâu?” Nàng hỏi. Gần mười năm, đều là Tiểu Châu hầu hạ nàng, tình hình hôm nay là lần đầu tiên. Nha hoàn bưng chậu nước, cung kính tiến lên, thay nàng vắt khăn lông.”Sáng sớm cũng không biết chạy đi đâu. Tổng quản còn nói, chờ nàng trở lại sẽ hảo hảo phạt nàng đâu!” “Chờ nàng trở lại, trước mang nàng tới đây gặp ta.” Nghe thấy nha hoàn tình như tỷ muội sẽ bị mắng như thế, U Lan vội vàng “cứu giúp” . Tổng quản mặc dù thưởng phạt phân minh, nhưng nhìn mặt mũi nàng, cho dù muốn phạt Tiểu Châu cũng không nên phạt quá nặng đi? Nàng vừa nghĩ vừa rửa mặt, còn nha hoàn hầu hạ nàng xiêm y. Sau đó, U Lan cho nha hoàn lui, từ trên bàn trang điểm lấy ra một hộp gấm tinh xảo. Nàng mở hộp gấm ra, lấy ra vật bên trong cẩn thận kiểm tra một lần, mới yên tâm đặt trở về. Vào lúc giữa trưa, bọn nha hoàn bưng đồ ăn trưa vào khách sảnh, bày thỏa đáng trên bàn rồi lại nhẹ lui ra ngoài. Không đầy một lát sau, Quan Tĩnh đến. “Ca!” U Lan gọi, dịu dàng đứng dậy. Quan Tĩnh vội vàng ngăn cản. “Ngồi xuống, ngồi xuống, người trong nhà đâu cần đa lễ như thế?” Hắn thay đổi trường bào nhưng vẫn là áo trắng không nhiễm nửa điểm bụi bậm, xem ra cùng bộ dạng hôm qua cũng không gì có bất đồng. “Hôm nay là sinh nhật ca ca, cấp bậc lễ nghĩa đương nhiên không thể thiếu.” Nàng cười, vẫn vén áo thi lễ. “Được, ngươi đã nói như thế ta cũng không khách khí.” Quan Tĩnh hất áo bào ngồi xuống, ôn nhu nhìn nàng, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.”Cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu, vậy lễ vật đâu? Ngươi chưa quên đi?” “Đương nhiên không dám quên.” U Lan lấy ra hộp gấm, đặt trên bàn. “Chúc ca ca sinh nhật vui vẻ, mọi sự như ý.” Nàng nói. Quan Tĩnh khẽ mỉm cười, mở hộp gấm. Trong hộp gấm đặt một đôi giày, chế tác so với giảy bình thường tinh xảo hơn nhiều. Đáy giày lót một dày, đường may thật kỹ càng, cực kỳ bền chắc, mà trên mặt giày thêu hoa văn kim tuyến như ý. Quan Tĩnh lấy giầy ra, vẻ mặt không thay đổi, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm?” “Dạ.” Hắn cười càng ôn nhu hơn, tay phủ lên mặt thêu của giày, không nói một lời. “Ca ca không thích sao?” Nàng chớp mắt nhìn. “Thích. Dĩ nhiên thích. Ngươi tự mình làm, ta sao vậy có thể không thích đâu?” Quan Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt càng mềm nhẹ.”Chắc chắn tốn của ngươi không ít thời gian đi?” “Không.” Nàng cười yếu ớt.”Trong mấy tháng nay, đứt quãng làm! Đã sớm đã làm xong đâu!” “Vậy sao?” Quan Tĩnh thu lại ánh mắt, khóe miệng vẫn có nụ cười, đầu ngón tay vẫn phủ trên hoa văn thêu trên mặt giày. Kim tuyến như ý, nàng vì hắn may, là kim tuyến như ý… Nụ cười bên khóe miệng, lại không có thanh âm sâu sắc hơn vài phần. Bỗng dưng, Quan Tĩnh thu hồi giày mới, cầm lấy hộp gấm đứng dậy.”Cũng không còn sớm, đã đòi được lễ vật, ta cũng nên đi.” “Mau như thế?” U Lan có chút kinh ngạc. Quan Tĩnh gật đầu. “Ta phải về Phượng thành.” Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ.”Xảy ra một việc, ta không thể không tự mình xử lý.” Nàng đứng dậy, lại bị Quan Tĩnh ngăn lại.”Đừng tiễn nữa. Ngươi tự mình dùng bữa, nhớ, ngàn vạn lần dưỡng tốt thân thể.” Dặn dò xong, Quan Tĩnh đứng dậy ra khỏi khách sảnh, rời đi như một cơn gió, thức ăn trên bàn hắn ngay cả một ngụm còn chưa động. Phụ thân cùng ca ca quốc sự vất vả ít có mấy khắc thanh nhàn, đây là chuyện U Lan sớm đã quen. Chỉ là, dù có bất cứ chuyện gì, bọn họ đều sẽ đặt nàng là chuyện trọng yếu nhất, sẽ vì một việc mà ngay cả ăn trưa cũng không theo dùng cùng nàng là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Nàng đoán chuyện kia khẳng định không thể so với chuyện bình thường. Chẳng qua là, ca ca đi thật vội vàng, thực cũng làm nàng trong lòng mừng thầm. Vội vã dùng qua bữa trưa, nàng phân phó đám nô phó sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu. Đợi đến khi đám nô phó lui ra ngoài, lại qua một lúc lâu sau, nàng mới len lén chạy ra ngoài. Gió mùa hè thổi qua y phục của nàng; mặt trời mùa hè rực rỡ chiếu lên nụ cười trên khóe miệng nàng đang cười. Khí trời nóng bức, ánh nắng chói mắt làm cho trước mắt nàng có chút mờ ảo. Nhưng nàng vẫn chạy, giống như nai con vội vàng, xuyên qua đường mòn, chạy qua bờ cát, hướng hang chạy tới. Khó có thể tin, chỉ mới chia lìa mấy canh giờ, nàng đã bắt đầu nhớ Kim Lẫm . Nàng khẩn cấp muốn gặp hắn, muốn ôm hắn, càng muốn nói cho hắn biết, chiếc nhẫn hắn đưa cho nàng kia, nàng đã tìm một sợi dây chuyền vàng tinh tế xuyên qua chiếc nhẫn, giấu dưới quần áo, vị trí gần ngực nàng ngất, cả đời cũng không lấy xuống. Dấu chân nho nhỏ bước trên bờ cát trơn mịn, hướng trong nham động đi tới. “Lẫm?” Nàng khẽ gọi, có chút thở gấp. Chỗ sâu trong hang, bóng tối mát mẻ. “Lẫm?” Thanh âm ở trong nham động vang dội, nàng lần mò đi tới, nhìn thấy mỗi cái bóng đều cho là hắn, nhưng một lần lại một lần thất vọng. Cuối cùng, hai tay mềm mại rốt cuộc cũng chạm tới bức tường sâu trong hang. Đầy tràn hy vọng trong nháy mắt hóa thành thất vọng, những thứ bài biện sưu tầm trong hang kia quá mức quen thuộc nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Nàng lúc này mới phát giác, Kim Lẫm không ở trong nham động. Xoay người, nàng nhìn cửa động, có chút hoang mang. Người đâu? Hắn ở đâu? Hắn đi nơi nào? Nàng hoang mang, trơ mắt nhìn hoa tử đường theo gió biển thối vào hang, ở trong động bay múa, sau đó một đóa một đóa, từng mảnh từng mảnh rơi xuống. Trong nham động trống rỗng chỉ còn lại một mình nàng. Mà hắn, giống như chưa bao giờ từng xuất hiện qua…