Sau đó Lâm Nhật Nguyệt không chờ Sở Hạo cùng nhau về nhà. Bởi vì cô đợi được một lúc, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua cô đáp ứng với Ngô Mĩ Lâm là đi mua vài thứ ngoài phố với bà, cho nên cô đi về trước. Thế nhưng trên đường Lâm Nhật Nguyệt về nhà không hề thuận lợi. "Cô giáo Lâm phải không?" Chắn trước mặt Lâm Nhật Nguyệt là nữ lão đại trong trường học cùng với đàn em của cô ta. "Các em có chuyện gì sao?" "Đương nhiên có chuyện, bằng không tìm cô làm gì? Chúng tôi thừa thời gian lắm à a?" Nữ lão đại khẩu khí ác liệt. "Chuyện gì vậy?" Lâm Nhật Nguyệt có chút không kiên nhẫn. "Nghe nói Sở Hạo là vị hôn phu của cô?" "Đúng". Lâm Nhật Nguyệt gật gật đầu. "Tôi đây, hôm nay là tới nói cho cô biết,tôi thích Sở Hạo, cho nên mời cô tự động biến mất bên người hắn!" Nữ lão đại rất giống như vậy hồi sự dường như đối Lâm Nhật Nguyệt nói. Như thế nào bây giờ lại có chuyện như vậy sao? Nữ sinh bảo bạn gái của thầy giáo cút đi? "Cô nghe rõ rồi chứ? Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe theo, bằng không tôi cũng không cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì đâu!" Nữ lão đại uy hiếp Lâm Nhật Nguyệt. Không đáp lời, Lâm Nhật Nguyệt theo thói quen cười cười. Trẻ con bây giờ thật sự là càng lúc càng lớn mật. "Cười cái gì mà cười? Không nghe thấy lời đại tỷ chúng tôi nói sao?"Một người nữ sinh nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt cười, cảm thấy cô hình như đang cười nhạo các cô. "Tôi nghe thấy." "Vậy cô quyết định làm như thế nào?" Nữ lão đại lên tiếng muốn cô lựa chọn, là muốn mạng nhỏ hay là người yêu? "Quyết định của tôi không cần nói cho em đi?" Lâm Nhật Nguyệt vẫn là thản nhiên cười. "Cô có ý tứ gì?" "Đại tỷ, em xem cô ta là muốn cùng đối nghịch với chị! Dạy dỗ cô ta một chút đi!" Một nữ sinh khác đối với nữ lão đại kề tai nói nhỏ. "Được!" Nữ lão đại gật gật đầu, theo sau giơ lên vung tay lên. Phía sau truyền đến thanh âm xe máy, Lâm Nhật Nguyệt nhìn lại, cách đó không xa có hai chiếc xe máy phóng tới hướng cô với tốc độ rất nhanh. Mấy người nữ lão đại lùi dần đến bên đường, xem ra bọn họ là có chuẩn bị mà đến. Xe máy chạy nhanh đến bên người Lâm Nhật Nguyệt xẹt qua, Lâm Nhật Nguyệt tránh né không kịp bị ngã xuống, khuỷu tay đập vào hòn đá nhỏ bên đường, đổ máu. "Bây giờ cô đã biết chúng tôi lợi hại chưa?" Nữ lão đại mang theo đàn em của cô ta trên cao nhìn xuống Lâm Nhật Nguyệt. Lâm Nhật Nguyệt vẫn là cười cười không nói lời nào, bởi vì cô thật sự không biết nên cùng này đó đứa nhỏ nói cái gì cho phải. "Cô vừa cười cái gì?" Nữ lão đại tức giận nói. Lúc này hai chiếc xe máy kia lại quay trở về, theo trên xe xuống dưới bốn người. Tất cả đều là học sinh trường cô, có một người Lâm Nhật Nguyệt đang dạy. "Như thế nào, cô ta vẫn không nghe lời? Muốn chúng tôi hỗ trợ không?" Một người trong đó nói. "Các người đang làm cái gì?" Gầm lên giận dữ cùng với một trận cơn lốc vọt tiến vào — là Sở Hạo! "Anh đã đến rồi?" Nữ lão đại nhìn thấy Sở Hạo đến cũng không cảm thấy sợ hãi, giống như là chào hỏi người quen vậy. "Nguyệt Nguyệt!" Sở Hạo nâng Lâm Nhật Nguyệt dậy, lúc nhìn thấy khuỷa tay cô bị thương, nguyên bản mặt âm trầm thoáng chốc phong vân (bão tố) dầy đặc. "Là ai làm cô ấy bị thương?" Ngữ khí bình tĩnh tựa như bão táp tiến đến trước yên tĩnh. "Hạo Hạo, em không sao." Vừa thấy vẻ mặt hắn giống như về tới năm đó, Lâm Nhật Nguyệt dự cảm hắn muốn đánh nhau. "Là ai?" Sở Hạo cũng không để ý tới Lâm Nhật Nguyệt. "Là chúng tôi." Có người đứng ra thừa nhận, Lâm Nhật Nguyệt vừa thấy, là mấy học sinh cô đang dạy "Được!" Đem Lâm Nhật Nguyệt đến bên cạnh ngồi xuống, Sở Hạo chậm rãi đi hướng bốn học sinh kia. "Tôi từng nói qua, ai dám bắt nạt Nguyệt Nguyệt, tôi quyết không buông tha hắn! Hôm nay tôi còn là những lời này, cho dù các người là học sinh của tôi cũng giống nhau! Còn có các người hãy nghe cho rõ đây!" Sở Hạo nhìn về phía mấy nữ học sinh kia,"Hôm nay tạm thời niệm tình các người là nữ sinh nên bỏ qua một lần, nhưng mà đừng cho tôi biết có lần thứ hai!" Sở Hạo khí thế bức người, nguyên bản nữ lão đại kiêu ngạo cùng đàn em của cô ta lập tức không dám phát ra tiếng. "Nói được hãy làm được nha, cho chúng tôi xem quyền pháp của đai đen TaeKwonDo lợi hại như thế nào? Lên!" Bốn người cùng nhau đánh về phía Sở Hạo. Nhất thời thanh âm nổi lên bốn phía, đương nhiên là của bốn học sinh kia, đai đen cấp 7 cũng không phải là giả. Lâm Nhật Nguyệt nguyên bản là muốn ngăn cản Sở Hạo, nhưng là nhìn dáng vẻ của hắn — khẳng định ngăn cản không được. Cho nên cô chỉ có thể nói:"Hạo Hạo, nhẹ tay một chút, chúng dù sao cũng là học sinh của anh!" Không để ý tới cô."Phanh! Bàng!" "Ôi! Thầy ơi chúng em biết sai rồi! Ôi!" "Hạo Hạo, làm giáo viên không thể đả thương học sinh của mình" Vẫn là không để ý tới cô! Lúc này Sở Hạo đắm chìm ở Lâm Nhật Nguyệt bị thương hắn lại không thể bảo vệ cô nên rất phẫn nộ, làm sao có thể nghe được tiếng khuyên can của cô? "Thầy ơi, tha cho chúng em đi! Chúng em biết sai rồi! Ôi!" Nhìn dáng vẻ của hắn giống như không đánh chết bọn họ thì không được, bọn họ không cần a! Bọn họ mới mười tám tuổi a! "Ôi! Cô giáo Lâm cứu mạng a!" Bốn học sinh kia mắt thấy cầu Sở Hạo không có hiệu quả, vội vàng quay sang cầu Lâm Nhật Nguyệt. "Thầy ơi, đừng…… đừng…… Đánh nữa!" Nữ lão đại và bọn đàn em đại khái chưa bao giờ gặp qua Sở Hạo đáng sợ như thế này, sợ tới mức ngay cả nói cũng nói không rõ lời. Nhưng mà coi như cũng nghĩa khí, còn biết thay đồng bạn cầu tình. "Cô giáo Lâm, chúng em lần sau cũng không dám nữa! Cô bảo thầy Sở dừng tay đi, bằng không bọn họ sẽ bị đánh chết!" Các cô vẫn là cầu Lâm Nhật Nguyệt đi. Dù sao vẫn là mấy đửa trẻ con a! "Hạo Hạo, tay của em rất đau a! Chảy rất nhiều máu! Em choáng váng đầu, anh có định đưa em đi bệnh viên không đấy a?" Lâm Nhật Nguyệt lớn tiếng ồn ào. "Phanh!" Nghe được thanh âm Lâm Nhật Nguyệt gọi, Sở Hạo lập tức bỏ lại học sinh kia nguyên bản đại khái cũng bị hắn đánh gãy mũi, khẩn trương hề hề vọt tới bên cạnh Lâm Nhật Nguyệt. "Sao vậy? Choáng váng đầu sao? Chúng ta lập tức đi bệnh viện!" Sở Hạo ôn nhu ôm lấy Lâm Nhật Nguyệt, sau đó giống như trận gió lao đến hướng bệnh viện. "Mọi người có sao không?" Mắt thấy Sở Hạo ôm Lâm Nhật Nguyệt chạy xa, nữ lão đại và đàn em của cô ta mới dám đi đến bên cạnh bốn nam sinh té trên mặt đất đã muốn vô cùng thê thảm. "Cô xem bộ dạng chúng tôi giống không có việc gì sao?" Hắn ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi. "Các cô còn sững sờ ở nơi đó làm gì? Nhanh chút kêu xe cứu thương, muốn nhìn chúng tôi chết a?" Sớm biết thế này sẽ không đến giúp các cô! Đen đủi a! "Được, được!" "Ngô Vĩ Đào, cậu không phải choáng váng chứ? Như thế nào mà thở cũng không ra hơi vậy?" "Tôi ngay cả một chút khí lực cũng không có. Hoàn hảo Cô giáo Lâm ra tay cứu giúp, bằng không lão mẹ tôi về sau chỉ có thể đến trước mộ tôi mắng tôi!" Hóa ra hắn chính là Ngô Vĩ Đào a! "Đúng vậy, thật sự nguy hiểm thật! Tôi nghĩ đến hôm nay khẳng định chết chắc rồi! Mọi người xem bộ dáng thầy Sở, so với ma vương còn kinh khủng hơn! Tôi về sau cũng không dám chọc thầy ấy!" Lòng còn sợ hãi! "Ừ đúng, tôi về sau khẳng định trốn thầy ấy mười thước xa! Thầy ấy đi hướng đông tôi nhất định đi tây, thấy ấy hướng nam tôi nhất định hướng bắc!" "Còn cả Cô giáo Lâm, cũng muốn lẫn mất rất xa!" "Đúng đúng đúng!" "Nhưng mà TaeKwonDo của thầy ấy thật là lợi hại!" Quỳ rạp trên mặt đất Ngô Vĩ Đào tựa tiếu phi tiếu( tựa tiếu phi tiếu = cười như không cười) giật nhẹ khóe miệng. "Cậu muốn làm gì?" "Tôi muốn theo học thầy ấy!" "Cái gì?" "Cậu không muốn sống nữa?" Bọn họ trốn hắn còn không kịp, hắn cư nhiên còn muốn chính mình đưa lên cửa? "Thầy ấy sẽ dạy cậu sao?" "Tôi sẽ làm cho thầy ấy phải dạy!" Ngô Vĩ Đào tin tưởng mười phần. "Nhưng mà cho dù cậu muốn học đại khái phải hai tháng sau." "Vì sao?" "Cậu nhìn vết thương của chúng ta đi! Tôi xem ít nhất cũng phải ở bệnh viện nghỉ ngơi một tháng!" "Ô…… Chân của tôi động cũng không thể động, khẳng định là gãy xương!" "mấy đứa con gái kia đang làm cái gì nha? Như thế nào đến bây giờ xe cứu thương còn chưa tới?" …… "Hạo Hạo, dừng lại, đừng chạy!" Lâm Nhật Nguyệt vỗ vỗ vai Sở Hạo, ý bảo hắn dừng lại. "Làm sao vậy, làm sao không thoải mái?" Sở Hạo khẩn trương nhìn cô đang trong lòng. "Không có việc gì, chúng ta về nhà đi! Không cần đi bệnh viện." "Vì sao? Em không phải nói em choáng váng đầu lắm sao? Làm sao có thể không đi bệnh viện?" "Em lừa anh, em không sao." "Gạt anh?" Sở Hạo mê hoặc nhìn cô. "Nếu không lừa anh, anh hiện tại đại khái đã muốn đem chúng đánh chết!" "Em giúp tử tiểu tử, về sau anh thấy một lần đánh một lần!" Nhắc tới bọn họ Sở Hạo liền nghiến răng ngứa. "Được rồi, chúng cũng không làm gì em, chẳng qua hù dọa làm em sợ mà thôi." Lâm Nhật Nguyệt trấn an hắn. "Chúng vì sao lại làm khó dễ em?" "Ách…… Bởi vì…… Em lần trước đem tội của chúng nói với giáo với chủ nhiệm." Lâm Nhật Nguyệt không muốn nói cho hắn lý do thực sự. Nếu hắn biết học sinh này là vì hắn mới đến tìm cô phiền toái, hắn nhất định sẽ cảm thấy áy náy, cô không muốn hắn khổ sở. "Vậy sao?" Sở Hạo hoài nghi, cô không phải là người hay cáo trạng (tố cáo tội trạng) a! "Đúng vậy, như thế nào, anh không tin em?" "Không phải, anh tin em. Chúng ta đi bệnh viện đi!" "Không phải nói với anh không cần đi bệnh viện sao?" Hắn như thế nào dễ quên như vậy? "Em bị chảy máu, phải đi bệnh viện băng bó miệng vết thương!" "Chỉ có một chút trầy da nhỏ, về nhà tiêu độc rồi dán băng cá nhân thì tốt rồi." Vết thương nhỏ như vậy phải đi bệnh viện băng bó, không làm người ta cười chết mới là lạ! "Không được!" "Như thế nào không được?" "Anh nói không được là không được!" "Anh dù sao cũng phải nói một lý do đi!" "Chính mình xử lý không tốt, vạn nhất miệng vết thương nhiễm trùng làm sao bây giờ?" "Sẽ không! Anh nhìn vết sẹo ở cằm anh này, không phải là em thay anh tiêu độc dán băng cá nhân sao? Anh có bị nhiễm trùng không?" Lâm Nhật Nguyệt chỉ chỉ cằm Sở Hạo. "Nói đến vết sẹo này nha a! Em có nhớ nó từ đâu mà ra không?" Sở Hạo xấu xa xem xét cô. "Từ đâu mà ra? Không phải là tự anh ngã sao?" Lâm Nhật Nguyệt có chút chột dạ tránh đi ánh mắt Sở Hạo. "Đúng nha! Anh nhớ ra rồi, là khi anh năm tuổi ở cửa phòng em ngã!" "Được rồi được rồi, không cần nói, mau đưa em về nhà." "Đi bệnh viện!" "Về nhà." "Bệnh viện!" "Về nhà." ……