Tả Húc mặt không chút cảm xúc nhìn xung quanh, không ngờ Lương gia quả thật có Phật đường. Những làn khói xanh lượn lờ xung quanh Lương Ưu Tuyền, lúc này đang phải quỳ trước bài vị của liệt tổ liệt tông của Lương gia, Lương ba tay cầm roi, không cho phép cô nói nửa lời. “Đồi bại phong tục! Dám ở ngoài cửa mà…! Bao nhiêu năm qua Lương gia dạy mày thế nào mà giờ mày thế này hả?!” Lương ba cầm gậy đánh vào vai Lương Ưu Tuyền. “…” Lương Ưu Tuyền đau đến nhắm tịt hai mắt lại, nhưng vẫn không dám hé răng, chỉ có thể ở trong lòng rủa chết Tả Húc đi! “Bố nó, ông đánh thật sao?!…” Lương mẹ vội chạy lại bảo vệ thân thể con gái, xoa xoa vết đánh. Lương ông chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói “Con dâu, đánh Tiểu Tuyền thì Tiểu Tuyền đau thân, còn chúng ta cũng đau lòng không kém. Nhưng con xem, hành động vừa rồi của con bé thật không chấp nhận nổi. Bây giờ lớp trẻ yêu đương nhăng nhít như thế nào cũng mặc, nhưng Tiểu Tuyền của chúng ta thì không được nhắng nhít!” Nói xong, ánh mắt Lương ông bắn về phía một đương sự khác – Tả Húc. “?!”… Tả Húc căn bản không dám ngồi xuống. Hắn hiểu cái màn này nhất định Lương gia đang diễn cho hắn xem. Nếu hắn còn là đàn ông thì dĩ nhiên phải đứng lên thay Lương Ưu Tuyền nhận đòn, nhưng mà Tả Húc chỉ e nhận đòn xong rồi vẫn còn đại họa khác chờ hắn. Lương Ưu Hoa thấy em gái yêu đang bị hành hạ về thể xác, trong lòng rất thương em. Hắn nhìn Tả Húc giật giật lông mày, ý bảo mau đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân đi chứ, bị gậy đánh như thế rất đau đấy! “…” Hiện tại Tả Húc chỉ mong hắn có thể biến thành không khí hoặc biến mất cho rồi. Bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi mà vẫn còn có chuyện phải quỳ xuống đất xin lỗi vì hôn môi sao? Hơn nữa chẳng phải Lương gia cũng tán thành hắn với Lương Ưu Tuyền rồi sao?… Nhà bọn họ đúng là chẳng thực tế tẹo nào. Tả Húc lại thấy bả vai Lương Ưu Tuyền chịu một gậy nữa, liền tiến lên phía trước ra vẻ áy náy nói “Bác Lương, việc này không thể chỉ trách Lương Ưu Tuyền được. Cháu cũng có lỗi, là cháu không đẩy cô ấy ra…” “?!”… Lương Ưu Tuyền suýt nữa phun máu tươi, nhưng chưa để cô lên tiếng phản bác thì đã lại bị tiếp một gậy. “Á, bác đừng đánh nữa. Cháu thừa nhận, là cháu không kìm được lòng nên mới hôn cô ấy.” Tả Húc rốt cuộc cũng nói ra sự thật, hắn vuốt áo, không quên bổ sung một câu “Nhưng cô ấy cũng đâu có tránh…” “Cái gì? Anh dám nói hươu nói vượn nữa? Có tin tôi làm thịt anh không hả?!” Lương Ưu Tuyền giận dữ đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì đã bị Lương ba mẹ đè lại. Lương ba cầm một cái còng số tám, nhân lúc ngăn chặn Lương Ưu Tuyền liền còng luôn hai tay lại. Lương ông giận đến run chân run tay, không tin nổi nhìn cô cháu gái ngoan hiền thường ngày “Tiểu Tuyền… Tiểu Tuyền con? Sao con lại thô tục như thế?…” “Ông! Rõ ràng là Tả Húc hôn con, con còn chưa kịp né thì mọi người đã đi ra! Con bị oan mà!” Lương Ưu Tuyền tức giận đến không kìm được nước mắt, bày tỏ nỗi oan! Tại sao ở đây không có thanh kiếm đi, cô sẽ tự sát để chứng minh mình trong sạch! À không, phải dùng nó đâm chết Tả Húc mới đúng! Tả Húc lùi lại ba bước. Mới đầu hắn tưởng đây là một khổ nhục kế, nhưng nhìn Lương Ưu Tuyền bị còng tay lại thế kia, hắn đâu phải chỉ thấy xấu hổ. Lương Ưu Tuyền đâu phải cái thùng rác hắn nhặt được?! Lương Ưu Hoa đá chân Tả Húc “Là đàn ông thì nghĩa khí lên đi! Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm vì việc tốt của mình mà để em tôi chịu khổ sao?!” “…” Trai chưa vợ gái chưa chồng, chẳng qua chỉ là cảm xúc lên đến thân đến miệng thôi, có cần phải xử án thế không? Nhưng nói gì thì nói, những giọt nước mắt mang đầy sát khí của Lương Ưu Tuyền vẫn khiến Tả Húc quyết định nhận tội. Hắn quay sang các vị trưởng bối, cúi đầu “Nếu việc đã đến nước này thì tất cả tội lỗi là do cháu. Xin mọi người cứ định tội đi ạ, nhưng mà bác, mong bác tháo còng cho con gái bác đi đã…” Lúc này Lương bà cùng Lương ông nhìn nhau đầy ẩn ý, sau tầm ba đến năm giây lại quay sang nhìn con trai và con dâu, tám mắt nhìn nhau. Vì vậy, Lương bà thở dài một tiếng, sau đó lấy địa vị trưởng bối của Lương gia đứng ra giải quyết “Nếu Tả Húc thừa nhận đã nhúng chàm Tiểu Tuyền của chúng ta trước thì không còn gì để nói nữa. Tả Húc ra đây, chúng ta chọn ngày kết hôn.” “?!”… “!?”… Tả Húc lảo đảo, rồi lại lảo đảo đập đầu vào tường. Hắn đã nghĩ đây là một cái bẫy rồi mà. Nhớ ngày đó hắn cùng Lương Ưu Tuyền ngủ chung một phòng cũng chẳng có ai ngăn cản hay nói nửa lời, bây giờ mới chạm môi một cái đã vi phạm gia quy rồi sao? Gia pháp nghiêm minh cái gì chứ, nói trắng ra là lo Lương Ưu Tuyền không gả được cho nên hiến tế đại một người đàn ông đây mà! “Bà nội, con không lấy tên đó đâu!” Lương Ưu Tuyền không nghĩ tới lại diễn ra sự thể như thế này. Cô vừa rồi còn thắc mắc vì sao lão ba hôm nay tức giận đến mức này, mà mẹ cô cũng khác thường. Tuy nói ra che chở cô nhưng thật ra không hề bênh vực cô. Bà nội càng khác thường hơn, chỉ đứng im lặng bên ngoài. Nếu là bình thường thì nhất định đã trừng mắt nhìn lão ba rồi!… Xong rồi, cô bị người thân của mình gài bẫy rồi! Lương ông phất phất ống tay áo, tư thế vô cùng giống những vị quan không biết đúng sai ngày xưa “Hai đứa đã thân mật như thế thì còn chối cãi gì nữa. Tiểu Hoa! Đưa em con xuống chờ hậu thẩm (thẩm vấn lại)!” Nói xong ông nhìn xung quanh, dừng lại nhìn Tả Húc “Ai dám cãi thay Lương Ưu Tuyền hoặc già mồm nói át lẽ phái, tôi sẽ cho người đó đẹp mặt! Hừ!” Dĩ nhiên là đang đe dọa Tả Húc. (QLCC: Ông ơi, ông đang át lẽ phải mà =].) “…” Tả Húc không không ra nước mắt. Nếu bây giờ hắn dám cãi lời thì nhất định sẽ bị giao cho Lương đội trưởng thụ lý rồi còn gì? Lương Ưu Hoa dạ một tiếng, sau đó nhìn Tả Húc cười thâm hiểm. Rồi, như đã thành thói quen, hắn vác em gái lên khiêng trên vai, mặc kệ Lương Ưu Tuyền giãy dụa, thẳng đi về phía trước. ※※※ Trong phòng khách Một quyển lịch sang năm đặt trước mắt Tả Húc. Tả Húc cầm quyển lịch lên lật đi lật lại, mãi mà vẫn không thấy tháng mười ba… “Thật ra tình cảm chúng cháu vẫn chưa vững chắc… Chi bằng…” Lương ông vỗ bàn nhảy dựng lên, cả giận nói “Chưa vững chắc đã hôn môi?! Nếu muốn vững chắc thì chẳng lẽ lên giường luôn à?!” “Ông bớt giận ông bớt giận…” Tả Húc vội mời ông cụ hồi tòa. Mặc kệ nói gì thì nói, chuyện này là do hắn tự mình gây ra nên đương nhiên hắn phải tự mình chịu. Hơn nữa việc này cũng đã chứng minh lời cảnh cáo lúc trước của Lương Ưu Hoa với hắn : Những hành vi không phù hợp đạo lý trước khi kết hôn đều sẽ bị xử phạt, nếu không phải ông trời xử phạt thì cũng sẽ do Lương gia xử phạt. (QLCC: xin xem lại chương 8 gì đó, cảnh Lương Ưu Hoa bán em gái mình cho Tả Húc.) Tả Húc bóp cổ tay thở dài. Bây giờ hắn mới thấy bạn trai cũ của Lương Ưu Tuyền quả nhiên rất sáng suốt, nếu không giờ này đã là tên đó ngồi ở đây rồi. Câu chuyện tàn khốc này chính là bài học cảnh tỉnh cho tất cả nam giới. Làm cầm thú không khó, nhưng muốn làm một cầm thú mà vẫn có thể an toàn thoát nạn thì không phải dễ. “Mười hai tháng…” “Làm sao?…” Lương ba kéo dài giọng, kéo dài rất dài. “…” Tả Húc vốn định nói là cả 12 hắn vừa nhìn đều không có ngày nào đẹp đủ để làm đám cưới hết. Nhưng ngay lập tức hắn gập cuốn lịch lại, nghiêm túc nói “Các vị trưởng bối, hay là như vậy đi. Cháu tôn trọng ý kiến của Lương Ưu Tuyền, cô ấy nói ngày nào kết hôn thì ngày đó sẽ kết hôn. Nhưng cháu mong mọi người sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy, dù sao chuyện hôn nhân đại sự cũng không thể qua loa được.” Thật ra trong lòng Tả Húc tính toán thế này, Lương Ưu Tuyền cho rằng hắn là gay nên sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra đâu, he he. Các vị trưởng bối nghe vậy cũng thấy có lý. Lỡ như Lương Ưu Tuyền không vui thì chẳng phải là đi ngược với mục đích ban đầu sao? Bởi vậy cuối cùng quyết định phái Lương mẹ và Lương bà đi vào nói chuyện với Lương Ưu Tuyền. Mười phút sau Lương bà tươi cười quay lại phòng khách. Bà vỗ vỗ vai Tả Húc đầu thiện ý, nhưng lại khiến hắn sợ hết hồn. “Tiểu Tuyền nhà ta nói có thể, tuy con bé đối với cậu không có cảm xúc gì nhưng tin tưởng vào sự chung thủy của cậu sau khi kết hôn, cho nên là… Tiểu Tuyền đồng ý gả cho cậu, ha ha. Ngày kết hôn thì để cặp vợ chồng son tự quyết định đi, dù sao số chứng minh thư với địa chỉ nhà của cậu Tiểu Tuyền cũng đưa cho ta rồi!” (QLCC: đây là đe dọa gián tiếp mà *lăn lộn* Ôi cuộc đời này không có gì thú vị hơn cười trên nỗi đau của người khác *chí lí quá*) “…” Tả Húc cứ nghĩ Lương Ưu Tuyền sẽ lý trí mà xử lý chuyện này, không ngờ cô ta lại mất bình tĩnh đến vậy. Thế là sao chứ, chẳng qua lúc đầu hắn chỉ thoái thác trách nhiệm chút xíu thôi mà, cần gì phải trả thù độc ác thế chứ? Lời Lương bà vừa dứt, các vị trưởng bối đều nở nụ cười, hài lòng nhìn Tả Húc… Vì thế đàm phán chấm dứt, tất cả đều vui vẻ, ăn cơm! Lương Ưu Tuyền rốt cuộc cũng được phóng thích khỏi “nhà giam”. Cô xoa xoa cổ tay, sau đi đến phòng khác. Đã thế Lương mẹ còn sắp xếp để cô ngồi ngay bên cạnh Tả Húc. Thế là Lương Ưu Tuyền, nhân lúc ngồi xuống, đã tiện chân đá vào cẳng Tả Húc một cái. Tả Húc đang ôm đầu, chân lại truyền đến một trận đau đớn, lòng càng đau hơn. Cô quả thật là tức đến phát điên rồi! Đầu tiên là bị sàm sỡ, sau đó lại bị đánh oan. Mà càng tức hơn là Tả Húc dám làm mà không dám nhận! Hừ, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa! Để xem bây giờ anh làm thế nào giải thích với Đinh Đới Vĩ người yêu của anh! “Em rể à, ăn nhiều vào…” Lương Ưu Hoa gắp một miếng sườn bỏ vào bát Tả Húc. Ăn nhiều chút đi, chú bé đáng thương! Tả Húc cuối cùng cũng đã thông suốt. Nếu hắn nói hắn đã cường hôn Lương Ưu Tuyền thì sẽ bị Lương Ưu Hoa đánh; nếu nói bị Lương Ưu Tuyền cường hôn thì Lương ba sẽ giết; còn nếu nói cả hai người đều tự nguyện thì cả nhà sẽ không tha. Tả Húc nhìn ra bầu trời đen tối bên ngoài, trong lòng thầm gào thét: kẻ cắp gặp quan quả nhiên không thể nói lý lẽ! Hả? Chẳng lẽ hắn là kẻ cắp sao? Ông trời quả nhiên là trêu ngươi mà. Lương Ưu Tuyền cầm bát cơm lên miệng và một miếng thật to, sau đó tà ác liếc Tả Húc. Đáng đời đồ hôn trộm! Ăn xong cơm chiều Lương Ưu Hoa thay mặt trưởng bối của Lương gia đưa Tả Húc xuống dưới nhà, còn Lương Ưu Tuyền đã đi trước rồi. Phụ nữ đang tức giận không được lái xe! Lương Ưu Hoa nắm chặt bả vai Tả Húc, trấn an “Thật lòng mà nói em gái tôi cũng có rất nhiều ưu điểm. Ví dụ như biết lái xe, biết bắn xung, còn có thể đem ủ chăn gối thành một đống đậu hũ… Dù sao thì cậu cứ từ từ khám phá đi, nhất định một ngày nào đó sẽ thấy con bé rất đặc biệt so với người khác.” “Lương đội trưởng đừng lo, tôi đương nhiên biết em gái anh không giống bình thường.” Tả Húc nghiêm túc nói. Lương Ưu Hoa cười gượng hai tiếng, sau đó nói “Những nét nữ tính của con gái chắc con bé cũng có thôi… Ai da, muộn rồi, mau về đi thôi!” Nói xong hắn chủ động vì Tả Húc mở cưa xe, còn mời Tả Húc lên xe nhanh nhanh. … Tả Húc nhìn Lương Ưu Tuyền gương chiếu hậu. Chậc chậc, sao mặt cô ta còn như đeo chì thế kia, chưa biết ai là người bị hại đâu? (QLCC: nguyên văn là mặt “thối” thế kia, nhưng từ đó nghe bất kính quá.) “Ngô Thiên Khải hình như rất thích cô…” “Ah, anh ta chưa nói sẽ cưới tôi.” “Hay để tôi hỏi hộ?” “Khỏi. Cho dù anh ta có muốn cưới tôi thì cũng không có gì khẳng định sau khi kết hôn anh ta sẽ không lằng nhằng với một người phụ nữ khác. Cưới một người đồng tính thì vẫn an toàn hơn, anh thấy đúng không?” Lương Ưu Tuyền tà ác nhe răng cười. “…” Tả Húc liếc cô một cái “Tôi không phải đồng tính, nhưng cũng không thể cưới cô được.” Tả Húc suy nghĩ một lúc lâu, quyết định nói ra nguyên nhân thật sự khiến hắn không thể cưới Lương Ưu Tuyền. Dĩ nhiên nếu nói hắn không có cảm giác gì với Lương Ưu Tuyền thì là nói dối, thậm chí muốn thì cũng có thể kết hôn, tuy nhiên… “Cái gì? Anh dám nói anh không phải đồng tính?! Thế thì tôi sẽ lập tức bắt anh vì tội sàm sỡ!” Lương Ưu Tuyền lập tức bóp cổ Tả Húc, nói“Anh không phục chứ gì? Chuyện hôm trước anh chưa quên chứ?” “…” Thật ra thì cũng làm gì có gì đâu, chẳng qua chỉ là lợi dụng việc diễn tập để sàm sỡ chút xíu thôi mà. Nhưng đã thỏa mãn được tý gì đâu. Tả Húc vốn muốn nói rồi lại thôi. Bây giờ cũng chưa phải lúc giải thích rõ mọi chuyện. Lương Ưu Tuyền cũng không thèm truy vấn động cơ Tả Húc hôn mình, nhưng mặc kệ lúc ấy hắn nghĩ gì thì cũng đều là trọng tội. Tóm lại cũng may, ít nhất trong vòng năm cô cũng không bị ba mẹ ép đi xem mắt nữa. Còn Tả Húc thì đang vô cùng phiền muộn, phiền muộn… 20 phút sau hắn đỗ xe vào trong gara, sau đó cùng Lương Ưu Tuyền lên thang máy quay về phòng trọ. Lúc cửa thang máy mở, Lương Ưu Tuyền đang tính bước ra thì có một cái bóng từ phía trước lao đến ôm chầm lấy Tả Húc. “Nãi Đường, tôi nhớ cậu lắm cậu biết không? Hu hu…” Cô gái kia xúc động nói, tuyến âm rung lên nhè nhẹ. Lương Ưu Tuyền tò mò quan sát thì thấy cô gái đang nép vào lòng Tả Húc đội một cái mũ len và đeo khẩu trang trắng, còn Tả Húc cũng không đẩy cô ta ra. Hắn chỉ dịu dàng xoa xoa lưng của cô ta, khóe miệng cười dịu dàng.