Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 34 : Đánh 1 trận kinh người 2

- Xem ra vận khí của ta không tệ. Lâm Lực cười lên chiến đài, đối diện với Lâm Phong. Lâm Phong không chút thay đổi, thấy nụ cười trên mặt Lâm Lực, trong lòng không khỏi cười lạnh, vận khí không tệ? Có lẽ một lát sau, Lâm Lực sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Bất quá, dường như vận khí của Lâm Phong rất tốt, vòng thứ nhất Lâm Thiên trực tiếp giúp hắn vượt qua, vòng thứ hai thì đối thủ mạnh nhất nhận thua, thậm chí liền muốn phát huy thực lực cũng không có, đến vòng này, hắn vẫn gặp phải đối thủ yếu nhất. - Có lẽ đây là do Lục trưởng lão cố ý an bài cũng nên. Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng. - Ngươi ra tay trước đi. Lâm Lực ngạo nghễ nói, lại có mấy phần khí khái. - Tốt! Lâm Phong gật đầu, không nói thêm gì nữa. - Phù quang lược ảnh, cuồng lãng cửu trọng. Một tiếng quát nhẹ, lúc Lâm Phong lao tới, Lâm Lực vẫn đứng đó cười cười. Dưới tiếng gào thét của luồng sóng dữ, nụ cười trên mặt gã trong chớp mắt biến thành kinh hãi, muốn ngăn cản nhưng sao kịp được. - Rầm!!! - Cút! Thân thể Lâm Lực bay ra ngoài, nụ cười cứng ngắc trên mặt lộ vẻ đặc biệt khó coi, thậm chí một quyền gã cũng không chịu nổi, uổng cho gã còn tự cho là vận khí không tệ. - Xem ra là người nào cũng nhìn lầm Lâm Phong rồi. Chỉ có Lâm Lực mới biết được một kích này của Lâm Phong có lực khống chế hoàn mỹ nhường nào, nhìn thì Cửu Trọng Lãng như gió nhẹ mây bay, lại làm cho gã cảm giác như mình cô độc trong sóng biển bao la mịt mờ, không cách nào thoát ra, chỉ có thể tùy ý để luồng sóng mạnh này nuốt trôi. Kinh khủng hơn chính là, một kích đáng sợ như thế, vậy mà gã không cảm nhận được thân thể trọng thương, chỉ có thể nói, đối với lực đạo nắm giữ trong tay, có thể nói Lâm Phong đã khống chế hoàn mỹ. - Phế vật, hay là thiên tài? Ánh mắt Lâm Lực không có nửa điểm oán hận, trong con ngươi sâu hoắm nhìn vào Lâm Phong, có kinh, có sợ, gã biết đối phương đã hạ thủ lưu tình. - Lâm Phong thắng. Lục trưởng lão bình tĩnh tuyên bố. Mọi người phát ra từng đợt thổn thức, lại là một chiêu, dù đối phó với Lâm Lực có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng tám, vì sao vẫn là một chiêu? Rốt cuộc tên Lâm Phong này có tu vi gì? Giờ phút này, đột nhiên tên phế vật trong mắt trở nên thần bí, không cách nào nắm bắt. - Thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, phế vật vẫn là phế vật, chỉ biết dùng những thủ đoạn hạ lưu này. Lâm Võ đứng một bên vũ nhục nói, mọi người nghe được lời bình luận của gã phi thường khinh thường. - Không sai, nhất định là Lâm Phong thừa cơ Lâm Lực chưa chuẩn bị, nếu không mà nói, hắn làm sao có thể dễ dàng đánh bại Lâm Lực. Có người nghe được lời của Lâm Võ, tự cho là hiểu rõ được chân tướng, thậm chí trong lòng còn thầm mắng Lâm Phong hèn hạ. Nhưng mà, đối với những lời này, Lâm Phong làm như không nghe thấy, trực tiếp đi về một bên, phế vật? Thừa lúc người ta chưa chuẩn bị? Những người này sẽ thất vọng. Trận chiến thứ tư, Lâm Võ đối chiến Lâm Ngân. Nhìn hai người ở giữa chiến đài, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, vòng trước hai người Lâm Võ cùng Lâm Ngân đều ở một tổ, chỉ là trận cuối Lâm Ngân đột nhiên nhận thua, không đánh mà bại. Nhưng vòng này, Lâm Võ lại đối mặt cùng Lâm Ngân, lần này cũng do Lục trưởng lão làm thế sao? - Cần chiến sao? Lâm Võ hài hước nhìn Lâm Ngân, một kẻ không dám chiến đấu mà thôi. - Không cần! Lâm Ngân cười lắc đầu. - Không có cốt khí. - Mất mặt Lâm gia. Rất nhiều người bắt đầu mở miệng mắng mỏ, vòng trước Lâm Ngân đã đủ lên cấp, nhận thua có thể nói được, nhưng ở trong vòng loại trực tiếp này, Lâm Ngân lại không đánh mà lui, thật sự là quá mất mặt. - Đồ hèn nhát, còn không mau cút đi. Lâm Võ nghe được Lâm Ngân vừa nhận thua, khinh thường mắng. Lâm Ngân nhìn Lâm Võ, thần sắc lộ vẻ quái dị, ngay sau đó liền đạp chân bước tới, không phải lui về phía sau, mà là bước về phía trước, đi về phía Lâm Võ. - Ta chỉ đếm tới ba, không cút, tự gánh lấy hậu quả. Trong lúc nhấc chân, Lâm Ngân bất ngờ mở miệng nói, đôi môi mang theo một tia lãnh ý lạnh lùng, trong lúc đột ngột, trên người Lâm Ngân phóng thích ra một luồng dã tính cuồng phóng, không sai, chính là dã tính, dã tính cực kỳ cường đại. - Ba! Lâm Ngân bắt đầu đếm. Vào thời khắc này, thân thể Lâm Võ cư nhiên không nhịn được mà run lên, ánh mắt gắt gao ngó chừng Lâm Ngân. - Làm sao có thể, làm sao có thể. Lâm Võ điên cuồng lắc đầu: - Tại sao ngươi lại có uy thế của cường giả Linh Vũ cảnh. Không chỉ có gã, tất cả mọi người đều kinh hãi, Linh Vũ cảnh, đây là uy thế cường đại thuộc về Linh Vũ cảnh. Luôn luôn khiêm tốn nội liễm như Lâm Ngân, cư nhiên lại ẩn tàng thực lực, không lên tiếng thì thôi, vừa lên là nổi tiếng. Linh Vũ cảnh, trừ Lâm Thiên ra, thanh niên Lâm gia hình như cũng chỉ có Lâm Ngân mà thôi, cùng Lâm Thiên liệt vào thanh niên ưu tú nhất của Lâm gia, đây là vinh quang bực nào. Lục trưởng lão chỉ thấy gió xuân đầy mặt, trên mặt đều là nụ cười, Lâm Ngân tu luyện một bộ võ kỹ ẩn giấu, che dấu khí tức phi thường cường hãn, chỉ cần y không chủ động phát ra tu vi của mình, người khác khó mà thấy được y đã đột phát đến cảnh giới Linh Vũ. - Giấu thật sâu! Đám người Lâm Bá Đạo nhìn Lục trưởng lão, thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà vẫn không bằng mình, tính toán không bỏ sót. - Tốt nhất là ngươi nên biết thức thời. Lâm Bá Đạo nhìn Lục trưởng lão một chút, lúc kết thúc cuộc họp hàng năm, cũng chính là lúc là cướp lấy vị trí tộc trưởng. Trong lòng Lâm Bá Đạo vẫn không phục, vì sao sau khi lão đầu chết liền giao vị trí tộc trưởng cho lão nhị Lâm Hải, mà không phải là Lâm Bá Đạo lão. Phải biết rằng, lúc lão nhị còn trẻ thì rất ít ở trong gia tộc, mà lão mới là trụ cột của gia tộc, vì gia tộc mà bỏ ra rất nhiều. Vị trí tộc trưởng vẫn là gút mắc trong lòng Lâm Bá Đạo. - Hai! Bước chân Lâm Ngân càng lúc càng gần Lâm Võ, uy áp dã tính cường đại này làm cho Lâm Võ cơ hồ là không thể thở nổi. Quá kinh khủng, sự kiêu ngạo của Lâm Võ hắn vào giờ khắc này đã bị đả kích thật mạnh. Tất cả mọi người đều cho là Lâm Võ có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng tám, thực ra gã đã đột phá đến Khí Vũ cảnh tầng chín không lâu. Lần họp hàng năm này, gã cho là sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, nhưng gã có nằm mơ cũng không nghĩ tới, gã còn chưa lộ ra thiên phú của mình cho mọi người thấy, Lâm Ngân liền đã uy hiếp hắn cút xuống, nếu không tự gánh lấy hậu quả! - Lúc ngươi vũ nhục người khác, trước tiên nên suy nghĩ đến thực lực của mình! Ta không muốn chiến, không phải là giống như ngươi nghĩ, ta chỉ khinh thường đánh với ngươi mà thôi. Lâm Ngân dường như biến thành một người khác, khí thế cuồng dã cực kỳ bá đạo, lạnh lùng nói: - Một! - Ta nhận thua. Lâm Võ cảm giác được khí thế mãnh liệt của Lâm Ngân, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ, sau đó liền xoay người, không quay đầu mà đi xuống chiến đài. - Lâm Ngân, y thật bá đạo. Mọi người đều lộ vẻ sùng bái, Linh Vũ cảnh, đây là mơ ước của mỗi một tên thanh niên. Chỉ có thể bước vào Linh Vũ cảnh trước hai mươi tuổi, như vậy mới có cơ hội bước vào cảnh giới cao hơn, Huyền Vũ cảnh, thậm chí là cường đại như lời người đồn đại – Thiên Vũ cảnh! - Thật thú vị! Lâm Phong khẽ cười, cư nhiên là cường giả Linh Vũ cảnh, quả nhiên là Lục trưởng lão cố ý làm vậy. Ở vòng trước, Lâm Ngân nhận thua khi đối chiến với Lâm Võ, vì vậy lão muốn Lâm Ngân tiếp tục đối chiến với Lâm Võ trong vòng này, muốn miệt thị Lâm Võ. - Phế vật, ngươi có tư cách gì mà cười, bại hoại gia tộc. Lâm Võ đang cau có dữ tợn, vừa hay lại nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Phong, gã liền không nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh khổng lồ vang dội cả diễn võ trường. Thấy Lâm Võ trútgiận lên người Lâm Phong, rất nhiều người không nhịn được mà cười lên, nhất là đám người Lâm Bá Đạo, còn cố ý giễu cợt thêm vài câu. - Lâm Võ thua ở trong tay Linh Vũ cảnh cũng không mất mặt, không nghĩ tới một tên phế vật cũng khoa tay múa chân, thật là tự rước lấy nhục. Thất trưởng lão nghe được lời của Lâm Bá Đạo, sắc mặt liền trở nên dễ coi hơn nhiều, hừ lạnh một tiếng: - Phế vật không biết lượng sức. Cách đó không xa, hai mắt Lâm Hải lóe lên băng hàn. Lâm Phong sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới, Lâm Võ bị Lâm Ngân vũ nhục, lại tìm đến mình xả giận, coi mình dễ bắt nạt thế sao? - Nhìn gì vậy, phế vật chỉ biết dựa vào cha mình, chẳng lẽ ngươi muốn đánh một trận với ta? Lừa giận trong lòng Lâm Võ không biết xả đâu, còn lo không có chỗ giương oai, vừa lúc Lâm Phong đưa tới cửa, gã sao có thể buông tha. - Thật sự là lần đầu tiên ta nhìn thấy kẻ buồn cười như thế, mới vừa bị người vũ nhục xong liền đã bắt đầu càn rỡ. Lâm Phong lắc đầu, đi về phía Lâm Võ. - Ta đếm đến ba tiếng, lăn xuống chiến đài, không lăn, tự gánh lấy hậu quả. Lời nói giống như Lâm Ngân từ trong miệng Lâm Phong phát ra, giờ khắc này, trên diễn võ trường trở nên an tĩnh khác biệt, chỉ có tiếng bước chân của Lâm Phong không ngừng vang lên.