Tuyệt Thế Thiên Tài Phúc Hắc Phi
Chương 89 : Đến vân thiên tông làm lão sư
Tại Vân Thiên Tông.
Hôm nay là lần đầu tiên Nguyệt Băng đến Vân Thiên Tông cũng như lần đầu làm lão sư cho ai đó. Tính từ lúc khảo hạch thì hôm nay cũng đã là ngày thứ ba. Vì cần sắp xếp một vài chuyện nên bây giờ nàng mới đến. Vân Thiên Tông không hề kém cạnh gì Vân Hạo Tông. Nó cũng nằm ở trên một dãy núi gồm 12 phong của các trưởng lão. Khí thế uy nghiêm đồ sộ, kiến trúc hùng vĩ tráng lệ.
Nguyệt Băng theo sự chỉ dẫn của một trưởng lão tới Tân Thiên phong \- nơi học tập của các đệ tử ngoại môn. Những đệ tử tư chất kém vượt qua được khảo hạch nhưng không được các trưởng lão thu nhận vào các phong của mình thì gọi là đệ tử ngoại môn.
Vị trưởng lão dẫn Nguyệt Băng đến Tân Hạo phong liền hoàn thành trách nhiệm rời khỏi. Một mình Nguyệt Băng đi vào bên trong. Nguyệt Băng biết họ đang muốn nàng tự tạo dựng uy tín trước đệ tử của mình khiến họ tin tưởng nghe theo nàng chỉ dạy.
Vừa vào đến cửa, Nguyệt Băng đã chứng kiến lớp học chia ra làm 3 phe phái. Phe thứ nhất, chán nản nằm rạp ra bàn. Phe thứ hai, cố gắng chăm chỉ đọc sách, luyện tập. Phe thứ ba, chán nản đâm ra phản loạn. Thấy Nguyệt Băng vào, phe thứ nhất không phản ứng. Phe thứ hai cười chào hỏi:
Chào lão sư.
Phe thứ ba, vẻ mặt khinh thường.
Nguyệt Băng không để ý đến bọn chúng sải bước tới chỗ ngồi của mình. Nhìn chằm chằm cái ghế bị gãy một chân và cái bàn vẽ bậy, Nguyệt Băng ngoắc ngoắc tay về phía tên nam thanh niên cầm đầu phe thứ ba.
Cậu, qua đây.
Nam thanh niên đó chán đời huýt sáo. Hai tay chắp sau lưng nghênh ngang đi. Đến bên Nguyệt Băng liền dừng lại, không có thái độ tôn trọng hỏi:
Lão sư, cô tìm em có việc gì?
Nguyệt Băng cười cười. Khuôn mặt xinh đẹp vì thế càng tuyệt mỹ hơn. Trong phút chốc khiến đối phương ngây người. Nàng lên tiếng:
Đúng là có việc.
Trong lòng nam thanh niên bây giờ chỉ có một suy nghĩ: " Người đẹp mà giọng cũng hay "
Chưa kịp hồi thần thì hắn đã cảm thấy cả cơ thể xoay tròn một vòng. Không biết thế nào lại ngồi lên chiếc ghế gãy. Một tay Nguyệt Băng giữ ghế vì thế nó còn chưa đổ xuống.
Lão sư, cô mau thả em ra.
Vậy thì theo ý em.
Nguyệt Băng thu tay lại, vỗ vỗ hai tay tránh sang một bên.
Ầm một tiếng, chiếc ghế không giữ được thăng bằng đổ rạp ra sau. Và nam đệ tử kia cũng không may mắn thoát khỏi, lấy tư thế buồn cười tiếp xúc với đất mẹ thân yêu.
Cả lớp vang lên tiếng cười thích thú. Ngay cả phe thứ nhất cũng ngồi dậy hóng chuyện vui. Nam đệ tử kia xấu hổ muốn bò dậy ai ngờ cố thế nào cũng không lên được. Thẹn quá thành giận quát:
Đám kia, mau tới nâng ta lên.
Thế là một đám nhóc của phe thứ ba chạy lên phía bục. Nguyệt Băng đưa ngón tay chỉ xuống đất phía dưới chân bọn họ:
Đóng băng.
Dưới đất xuất hiện một lớp băng dày lấy tốc độ phi thường lan tỏa ra xung quanh đám nhóc đó. Chân của họ cũng bị lớp băng định trụ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
100 chương
790 chương
52 chương
65 chương
67 chương