Tuyệt Thế Thiên Tài Phúc Hắc Phi
Chương 69 : Loạn nhận thân thích
Nguyệt Băng dùng bữa sáng xong liền trả phòng ra ngoài. A thành này nằm giáp ranh với Lương Bắc quốc cũng là nơi rất loạn. Dùng nắm đấm để nói chuyện, thực lực vi tôn. Người có sức mạnh, thực lực là người có quyền tuyệt đối. Nhưng cũng chính nơi loạn lạc này lại là nơi hội tụ chợ đen tốt nhất Mạc Lâm - Hắc điếm.
Hắc điếm chuyên bán đấu giá những báu vật quý hiếm dù là Thánh khí khó gặp hay là ấu thú huyết mạch cao quý, hắc điếm đều có thể lấy ra. Mỗi vật phẩm ở đây đều được bán với giá trên trời. Nhưng đừng nghĩ đến việc cướp bóc. Riêng hai tên canh cửa đã là tôn sư. Chưởng quầy lại là Thánh sư. Chứ đừng nói tới chủ nhân của Hắc điếm.
Mà lý do Nguyệt Băng tới A Thành không có gì khác ngoài Hắc điếm này. Nếu tìm được ma thú phù hợp, Nguyệt Băng sẽ mua nó. Còn bây giờ Nguyệt Băng đang đi dạo A thành để quan sát địa bàn ở đây.
Đang đi thì đột nhiên có một nữ nhân xông về phía mình. Nguyệt Băng lắc mình một cái tránh đi. Nữ nhân đó chắc không nghĩ rằng nàng sẽ tránh nên kém chút nữa là ngã sấp xuống.
\- Ngươi....
Nàng ta còn định nói gì đó nhưng chống lại ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt Băng liền câm nín. Lại mắt sắc phát hiện ra đám người đằng sau sắp đuổi tới liền trang đáng thương, nhu nhược, nhỏ giọng khóc:
\- Tỉ tỉ, cứu ta với. Bọn chúng muốn giết ta.
Vừa nói vừa định tiến đến nắm góc áo Nguyệt Băng nhưng bị Nguyệt Băng tránh đi. Nàng cũng không định rảnh quá mà kiếm chuyện làm. Đương nhiên là sẽ không ở đây nghe nàng ta kể chuyện, liền lập tức đi tiếp.
Vốn tưởng rằng rất dễ dàng có thể đả động người kia nhưng ai ngờ một ánh mắt, người kia cũng không cho. Vẻ mặt của nàng ta cứng lại. Há miệng định mắng người nhưng đám người kia đã đuổi tới. Vì thế chỉ có thể sửa miệng nói:
\- Tỉ tỉ, mau cứu muội. Là đám nam nhân thô bỉ kia đòi bắt muội.
Quả nhiên vừa nghe thế đám nam nhân kia liền chuyển ánh mắt lên người Nguyệt Băng. Nguyệt Băng cũng bình tĩnh chống lại ánh mắt của họ:
\- Ta không biết cô ta.
Tầm mắt lại lần nữa chuyển lên người nữ nhân đó. Nàng ta cắn cắn môi, ủy khuất:
\- Tỉ sao có thể đối xử với muội như thế? Muội là muội muội ruột của tỉ mà.
Nguyệt Băng chán ghét nhìn nàng ta. Nàng ghét nhất là loại người bản thân gây rắc rối, gặp phiền phức cầu cứu không được lại đi đem phiền phức của mình đổ lên người người khác. Dựa vào cái gì lại bắt người khác cứu mình. Chỉ là bèo nước gặp nhau, dựa vào cái gì cho rằng ai ai cũng có trách nhiệm cứu người. Đây là đại lục tu chân, cường giả vi tôn. Thế đạo của đại lục này là kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết. Nó vốn dĩ đã khắc nghiệt như thế. Hơn nữa vừa rồi Nguyệt Băng thấy trong ánh mắt của nàng ta tràn đầy mưu mô, tính kế. Hơn nữa đám người phía sau không có sát khí, chỉ là tức giận mà thôi.
\- Đừng có loạn nhận thân thích. Mà cho dù chúng ta là tỉ muội thật ta cũng có thể đại nghĩa diệt thân. Các vị đại ca này, xin cứ tự nhiên.
\- Ngươi...
Không để nàng ta nói xong, đám người đã xông lên bao vây lấy nàng ta. Vì thế nàng ta chỉ có thể giương ánh mắt oán độc nhìn nàng. Bất đắc dĩ, ả chỉ có thể rút vũ khí ra chiến đấu.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
56 chương
9 chương
1 chương
50 chương
532 chương