Tuyệt Thế Thiên Tài Phúc Hắc Phi

Chương 63 : Câu nói cuối cùng của nàng ấy

Nguyệt Băng ra khỏi đại điện đi thẳng tới chỗ cổng Giao Nhân quốc. Ở đó, Nguyệt Băng thấy Á Dục Cổ Lệ đang tức giận chửi mắng gì gì đó. Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo xấu xí và tràn đầy ác độc, giơ tay đánh vào mặt một nam giao nhân. Đám giao nhân sau đó cúi đầu hành lễ rời đi. Có lẽ là nàng ta nói :   \- Một lũ vô dụng. Chỉ tìm kiếm một nữ nhân mà cũng khó thế sao? Cút ! Cút đi tìm cho ta. Quả nhiên là cha nào con nấy. Bản tính y chang nhau. Nàng vỗ vỗ vào thân Nghịch Thiên kiếm. \-Đi dọa dọa nàng ta một chút. Đừng vội lấy mạng nàng ta. Nghịch Thiên kiếm như có ý thức con người, nó rung lắc dữ dội. Đột nhiên bay lên, thoát khỏi tay Nguyệt Băng chém về phía Á Dục Cổ Lệ. Á Dục Cổ Lệ cảm thấy đằng sau chợt lạnh. Nghiêng mắt nhìn sang phát hiện có thanh kiếm đang bổ về phía mình. Ánh mắt co rụt, vội vàng tránh ra một bên nhưng không kịp, một phần tóc của nàng ta bị cắt đứt, rơi xuống. Không để nàng ta kịp thở phào, Nghịch Thiên kiếm lại phi đến. Mỗi lần Á Dục Cổ Lệ lại hiểm hiểm né tránh nhưng kết quả luôn là một. Tóc của nàng ta rơi xuống càng nhiều. Vốn là mái tóc dài màu lam xinh đẹp giờ bị Nghịch Thiên cắt cho trụi lủi, lơm nha lơm nhơm. Nguyệt Băng nhìn mà không nhịn được cười.   \- Phốc,... Ha ha. Nguyệt Băng cười to ra tiếng. Á Dục Cổ Lệ nghe tiếng Nguyệt Băng thì quay lại. Ả nghiến răng nghiến lợi: \-#$%^&... Nguyệt Băng cũng không phủ nhận, thẳng thắn thừa nhận chuyện này là mình làm. Chuyện này không có gì phải dấu cả.   \-@#$^&&**...   Á Dục Cổ Lệ vừa hét lên vừa nhìn xung quanh, có lẽ là đang gọi người tới nhưng đáng tiếc vừa rồi những giao nhân kia đã bị ả đuổi đi tìm Nguyệt Băng. Trong cung điện chỉ còn vài chục người. Trên đường Nguyệt Băng tới đây đã tiện tay cho bọn chúng hôn mê. Không tới hai ngày, bọn chúng còn chưa tỉnh được. \-Nghịch Thiên, về đây.   Nghe được Nguyệt Băng triệu hồi, Nghịch Thiên kiếm không đùa giỡn Á Dục Cổ Lệ nữa mà phi thẳng về bên Nguyệt Băng. Nguyệt Băng vuốt ve chuôi kiếm, cười nhẹ. Á Dục Cổ Lệ nhìn mà muốn tức điên lên. Nàng ta lại dám xem thường nàng như vậy? Nhất định phải chết. Không, chết cũng không đủ nàng giải hận. Phải nhốt lại dày vò, tra tấn từ từ. Ít nhất phải tra tấn mấy trăm năm.   Một cột nước to lớn được dựng lên đổ về phía Nguyệt Băng. Oành một tiếng vang lớn, bọt nước mịt mờ. Thân thể Á Dục Cổ Lệ đổ xuống.   Nguyệt Băng đứng đằng sau nàng ta, phủi phủi tay. Đối phó với loại này, Nguyệt Băng còn lười dùng linh lực. Chỉ cần cho một chưởng là ngủ ngay. Sau đó Nguyệt Băng ném nàng ta tới Đáy biển đen , nơi cư ngụ của hắc giao nhân. Nàng tin chắc bọn chúng sẽ không bỏ qua ả.   Và nếu như vậy, hắc giao nhân và Lam giao nhân sẽ giao chiến. Lam giao nhân mất quốc vương và công chúa như rắn mất đầu nhưng thắng ở số lượng. Hắc giao nhân tuy mạnh nhưng không nhiều người bằng. Trận chiến này sẽ kéo dài đây. Đến lúc đó, Nguyệt Băng ngư ông đắc lợi, chuyên tâm đi tìm thân thể nàng ấy. Rời khỏi giao nhân quốc, Nguyệt Băng càng đi vào sâu hơn xuống những nơi của đáy Vô Tận chi hải. Lão tổ nói nơi cụ thể thì lão không biết. Bởi nàng ấy chọn đáy biển Vô Tận làm nơi độ kiếp, cũng không nói rõ với 5 người bọn họ. Trước khi đi chỉ để lại câu nói: \-Tại sâu dưới đáy biển Vô Tận, nơi mà hồng san hô bao bọc tạo thành một vỏ bọc cứng rắn. Tiếng đàn réo rắt vang lên bởi những chú cá tinh nghịch. Ta ngủ say trong lớp vỏ ngọc trai màu hồng xinh đẹp.