Tuyệt Thế Thiên Tài Phúc Hắc Phi

Chương 29 : Lam bình trấn

Càng đi sâu vào trong , Nguyệt Băng và Huyết Liên càng cảm thấy kì lạ . Khắp cả trấn không thấy một bóng người . Nhà nhà đều đóng kín cửa . Trời cũng bắt đầu tối rồi . Nguyệt Băng đành tiến đến một khách điếm , gõ cửa .                  Được một lúc , tưởng chừng như sẽ không có ai mở cửa thì chi dát một tiếng . Cánh cửa dày nặng được mở ra .                Mở cửa là một lão già lớn tuổi . Lưng lão còng xuống , dáng người thấp bé . Trên người cũng không có chút linh lực . Chắc tại tuổi già nên hành động có chút chậm chạp . Lão chống gậy trên đất , giọng nói khàn khàn trầm đục :                - Rời khỏi đây . Hoặc các người sẽ không bao giờ có thể rời đi .                  Lão vừa nói xong , chưa kịp để hai người hỏi thêm câu gì . Cả thị trấn bỗng sáng bừng lên bởi những đốm lửa xanh . Vẻ mặt nhăn nheo của lão già hơi biến đổi , bất chấp tất cả kéo Nguyệt Băng và Huyết Liên vào trong khách điếm . Lão nhìn hai người với ánh mắt phức tạp . Đi lên lầu . Giọng lão từ phía cầu thang truyền xuống :              - Không kịp rồi . Muốn sống thì núp cho kĩ . Đợi tới canh năm sáng mai lập tức rời đi .                    Nguyệt Băng và Huyết Liên nghi hoặc . Câu nói vừa rồi của lão ta có ý gì . Thị trấn này ngay từ đầu đã có chút cổ quái rồi . Không được, phải hỏi cho rõ .                  Hai người nhanh chóng chạy lên lầu , tìm vài gian phòng rốt cuộc cũng tìm thấy lão . Gõ gõ cửa , đợi cho trong phòng vang lên giọng nói ồm ồm đồng ý của lão thì bước vào .                  - Muốn hỏi gì thì nhanh lên . Ta muốn nghỉ ngơi .                 Lão từ trên giường ngồi dậy , lấy quải trượng chậm chạp đi tới bộ bàn ghế giữa phòng ngồi xuống . Rót ấm trà ra ba cái chén . Hiển nhiên là có ý để Nguyệt Băng và Huyết Liên ngồi xuống nói chuyện . Hai người cũng rất hiểu ý ngồi xuống đối diện lão .               - Bọn cháu muốn nghe chuyện về thị trấn này .                    Ánh mắt lão có chút xa xăm như rơi vào hồi ức . Được một lúc , lão nói .                   - Nơi đây là Lam Bình trấn . Trước đây, nó không phải như bây giờ . Năm đó Lam Bình trấn cũng là một thị trấn đông đúc , sôi nổi có tiếng . Sông Lam bởi màu nước độc đáo như,lam phỉ thúy mà hấp dẫn rất nhiều người tới xem . Lúc đó lại vừa lúc hội trấn hằng năm tổ chức . Đến rất nhiều người . Không biết tại sao sông Lam vốn yên ả bốn mùa đột nhiên sóng to dữ dội , đùng một cái là kéo đến . Một trận sóng đã nhấn chìm hoàn toàn Lam Bình trấn . Vô số người bởi vậy chết đi , sinh ra oán khí cường đại . Mười năm sau , một vị ma tu đã đến đây, lập tế trận . Ngươi biết không , suốt mười năm , oán khí của bọn họ đã sớm không có cách nào khống chế. Vị ma tu đó muốn khống chế bọn họ, nào có khả năng , hơn nữa còn bị cắn nuốt. Nhưng hắn còn có chút bản lĩnh . Lúc sắp chết đã nguyên rủa bọn họ . Khiến họ không bao giờ xuất hiện dưới ánh mặt trời . Oán khí lại càng thêm nhiều . Phàm là người tiến đến đây đều sẽ không bao giờ rời đi được nữa, vĩnh viễn gia nhập với bọn họ .                  Huyết Liên vừa định hỏi thêm một chút , phía dưới lầu đã vang lên tiếng đập cửa.                  - Diệp lão , mau mở cửa .                   Giọng nói của nam nhân trung niên vang lên . Giọng điệu có chút hối hả , không vui . Thì ra lão già này gọi là Diệp lão .                     Diệp lão nhíu mày . Quay lại dặn bọn họ trốn kĩ, lão giúp các nàng giấu diếm. Còn trốn được hay không, hắn không quản . Dặn dò xong , Diệp lão chầm chậm bước xuống mở cửa .                    Thần thức Nguyệt Băng ngoại phóng, theo dõi tình hình bên ngoài .                     Diệp lão đang mở cửa . Cánh cửa dày nặng lại chi dát một tiếng mở ra . Bên ngoài là một đám người , à không, phải nói là quỷ . Khuôn mặt đều dày đặc tử khí và sát khí . Dẫn đầu là nam quỷ vừa lên tiếng .                   - Diệp lão, ta kính người là trưởng lão lớn tuổi nhất của Lam Bình trấn. Không hề giết ngươi . Nhưng tại sao người giúp người khác lẩn trốn .                      Hóa ra năm đó Diệp lão ra trấn cầu lấy đan dược tăng tuổi thọ nên không hề bị Sông Lam nhấn chìm . Lại bởi vì thân phận kính trọng nên được giữ lại mạng nhưng lại không được bước ra khỏi trấn .                  Diệp lão vẫn ung dung trả lời :             - Có hay không tìm là sẽ thấy .                     Thấy Diệp lão bảo vậy , nam quỷ đó cũng chẳng nói nữa , dẫn theo thôn dân phía sau lên tầng .                 Cộp , cộp , cộp ...                   Tiếng giày va chạm với mặt sàn vang lên . Huyết Liên và Nguyệt Băng nghe rõ từng tiếng .                   3 bước...                   2 bước...                  1 bước ...                  Bàn tay nam quỷ đó chạm vào cửa , trái tim Diệp lão cũng tùy theo nhấc lên . Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra ...        ************************