Tuyệt Thế Thiên Tài Phúc Hắc Phi

Chương 113 : Phu thê đồng tâm

Nhan Tử Mặc nhanh chóng ôm thiên hạ vào lòng. Giọng điệu có chút trêu tức nói: \- Ta không được. Vậy phu thê ta thì sao? Sở Tiêu cười phá lên: \- Nhan Tử Mặc, ngươi tốt nhất giữ nàng cho kĩ. Nếu không ngày nào đó bị người khác cướp mất cũng không chừng. Nhan Tử Mặc cũng không yếu thế: \- Vậy phải xem hắn có đủ bản lĩnh không đã. Ánh mắt hai nam nhân đối đầu, trong mắt như tóe ra lửa. Đây là cuộc chiến giữa hai người nam nhân. \- Mặc, về nhà thôi. Nguyệt Băng thúc giục Mặc. Bây giờ nàng bức thiết muốn được hiểu rõ tình hình các thế lực trên Ngân Tuyết đại lục. Như vậy mới hiểu rõ được thực lực của kẻ thù. Nhan Tử Mặc nghe Nguyệt Băng gọi mà trong lòng ấm áp. Nhà ư? Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Đôi mắt ôn nhu nhìn Nguyệt Băng sau đó lại hơi đắc ý hướng về Sở Tiêu khiêu khích: \- Chúng ta về nhà nào. Nhan Tử Mặc nắm tay Nguyệt Băng lên cỗ kiệu được kéo bởi bốn con Thần thú Lang Nha Báo. Quả thật quá xa xỉ. Hai người nhanh chóng rời đi. Đám người ở lại: ... Quá đáng! Quá đáng hết mức! Ngược độc thân cẩu quá trắng trợn rồi. Bọn họ coi mấy người bọn ta là gì chứ? Là phong cảnh sao. Sở Tiêu cúi thấp đầu lẩm bẩm: \- Nguyệt Băng, nàng vẫn là bài xích ta. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Sở Tiêu đã lấy lại phong thái thường ngày, khuôn mặt nở nụ cười tà tứ, vuốt vuốt tóc. Quay người trở về Diệu Thánh Tông, hắn... vẫn là Sở Tiêu trước đây. Đám người: Sở Tiêu, hắn... cứ thế đi rồi? Đây đâu phải phong cách của hắn? Không phải nên đuổi theo cướp người sao? \* Nguyệt Dạ thành\* Cỗ kiệu nhanh chóng phi về Nguyệt Dạ thành. Chẳng mấy chốc mà đến nơi. Đứng trước cửa thành, Nguyệt Băng yên lặng quan sát. Tòa thành này, thực sự rất phồn vinh, cao thủ như mây. Nhan Tử Mặc ôm eo Nguyệt Băng, cúi sát đầu xuống: \- Thế nào? Thích sao? Ta lấy tòa thành này làm sính, gả cho ta được không? Lỗ tai Nguyệt Băng không bình thường đỏ lên. Nam nhân này, động chút lại bắt đầu trêu trọc nàng: \- Muốn lấy ta, không dễ đâu. Nói xong, như đằng sau có ai đang đuổi theo liền trốn tránh Nhan Tử Mặc chạy vô thành. Vừa đến cửa thành thì hai tên lính gác ở đó nhất trí cúi đầu hô to: \- Phu nhân hảo. Nguyệt Băng: ... Quay lại liếc mắt nhìn kẻ đầu xỏ phía sau đổi lại chỉ là đối phương càng càn rỡ cười to. Trong phút chốc sấn đến khuôn mặt càng khuynh đảo chúng sinh. Vì thế, Nguyệt Băng không có tiền đồ mà bị mê hoặc, dại ra trong chớp mắt. Ý thức được mình bị nam sắc che mắt, Nguyệt Băng rủa thầm chạy vào trong thành. Nhan Tử Mặc chậm rãi theo sau, đến gần hai tên lính gác kia thì dừng lại: \- Đến phủ Thành chủ lĩnh thưởng. Hai tên lính vui mừng khôn xiết. Quả nhiên bọn họ lựa chọn đúng. Người vừa rồi chính là tâm can bảo bối của Thành chủ, vội vàng cúi xuống tạ ân: \- Đa tạ Thành chủ. Nguyệt Băng đang dạo trong thành. Ở đây có quá nhiều thứ mới mẻ, thú vị. Đang cầm một vật kì lạ trên tay xem xét, có một người nam nhân đến gần. Trông khí chất cũng không phải người xấu, cả người đều toát lên sự nho nhã: \- Cô nương chắc hẳn vừa tới Nguyệt Dạ thành, không biết tại hạ có được vinh hạnh làm tròn đạo của người bản xứ đưa cô nương đi tham quan. Người này không phải người xấu, Nguyệt Băng không có ý khó dễ, đang định từ chối thì trên eo căng thẳng, một giọng nói lạnh lùng vang lên: \- Đương nhiên là không có vinh hạnh. Phu nhân của ta, ta tự dẫn đi được. Nam nhân kia lắp bắp: \- Thành chủ, thành chủ đại nhân... \- Xin lỗi, là tiểu nhân mạo phạm Thành chủ phu nhân. Nói xong đã chạy đi mất. Tốc độ này, quả thật như là có lửa xém mông. Nguyệt Băng cười cười: Bình dấm chua. Nhan Tử Mặc: Không được rồi. Nương tử quá mê người. Phải nhanh chóng đem người cưới vào nhà.