Tiểu Hắc Miêu đặc biệt không kiên nhẫn hừ hừ nói. Quân Vô Tà giơ tay lên vỗ vỗ cái mông nhỏ của Hắc Miêu, ngước mắt nhìn vẻ mặt quan tâm của Ninh Hinh. “Thị phi trắng đen ngày mai liền rõ không cần ngươi hao tâm tổn sức.” Dứt lời, Quân Vô Tà liền nhấc chân rời đi. Đúng như Hắc Miêu nói, nghe Ninh Hinh nói xong, nàng thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục! Ninh Hinh trợn mắt há mồm nhìn Quân Vô Tà, hoàn toàn không ngờ Quân Vô Tà đến giờ này ngày này rồi mà vẫn lãnh khốc vô tình như vậy! Thật đúng là không lưu cho nàng ta nửa điểm mặt mũi! “Quân Tà! Ngươi thực sự là cho thể diện lại không cần thiết! Ngươi chờ đấy cho ta, sớm muộn sẽ có một ngày ngươi cầu xin ta cứu ngươi!” Ninh Hinh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bóng lưng Quân Vô Tà, hận không thể đem xé thành phấn vụn. “Doãn Ngôn!” Ninh Hinh gầm nhẹ một tiếng. Doãn Ngôn nấp trong bóng tối lập tức chui ra. “Ninh sư tỷ.” “Theo phân phó của ta! Đem sự việc Quân Tà sát hại Lý Tử Mộ làm ầm ĩ lớn hơn nữa! Trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy thông báo Phạm Khải trục xuất Quân Tà khỏi học viện Phong Hoa!” Doãn Ngôn run lên, do dự nói: “Ninh sư tỷ, như vậy có quá hay không… Mấy vị cường giả tử linh kia…” Ninh Hinh cười lạnh nói: “Sợ cái gì? Việc này cũng không phải do ta làm, mới vừa rồi không phải ta đã nói, tất cả những điều này đều là Cố Ly Sinh muốn điều tra, ta lại không tin thế gian này có người nào đó bởi vì một tiểu quỷ mà trở mặt với Cố Ly Sinh thông hiểu thuật phục linh.” Doãn Ngôn nuốt nước miếng một cái, ngay cả Cố Ly Sinh Ninh Hinh cũng mưu hại. Lá gan này, không phải cũng quá lớn rồi chứ. … Lúc Quân Vô Tà trở lại tiểu viện Trúc lâm, Phạm Cẩm đã như kiến bò trên chảo nóng, ở trong viện đứng ngồikhông yên, đi tới đi lui. Vừa nhìn thấy Quân Vô Tà, hắn liền vội vã bước lên trên, quan sát Quân Vô Tà từ trên xuống dưới, xác định trên người nàng không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm. “Ngươi đi đâu?” Phạm Cẩm lo lắng hỏi. “Đi gặp Cố Ly Sinh.” Quân Vô Tà liếc nhìn Phạm Cẩm, thấy hắn lo lắng cũng biết là hắn đang lo lắng cho an nguy của nàng. Phạm Cẩm người quả thực không tệ, chỉ là đầu óc… quả thực quá… Nếu như có một nửa trí thông minh của Phạm Trác, Quân Vô Tà không đến mức phí sức giao tiếp với hắn như thế. Không bao giờ nên để một người khó khăn trong giao tiếp và một người đầu óc thực tế thảo luận bất kỳ mưu kế nào, kết quả đều khiến người ta gục ngã. “Cố thúc thúc?” Quả nhiên, Phạm Cẩm cũng không bắt được mạch suy nghĩ của Quân Vô Tà, vẫn mơ hồ như cũ. Phạm Trác đứng trước cửa phòng trúc, bất đắc dĩ nhìn bộ dáng không đủ thông minh của đại ca nhà mình, chỉ có thể lắc lắc đầu. “Định lúc nào ra tay?” Phạm Trác không cần Quân Vô Tà nhiều lời, liền biết rõ ý đồ Quân Vô Tà đi tìm Cố Ly Sinh. “Ngày mai.” Quả nhiên, nói chuyện với người thông minh bớt được bao nhiêu chuyện. “Nhanh như vậy?” Phạm Trác hơi nheo mắt. “Ngày kia Thụy Lân quân sẽ đến.” Trong chớp mắt nhắc đến Thụy Lân quân, đôi mắt lạnh lẽo của Quân Vô Tà không khỏi mềm nhũn ra, đôi mắt cũng hơi rủ xuống, khí tức trên người cũng không bá đạo như trước. “Thụy Lân quân? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta trước có nghe ngươi và đại ca từng nhắc qua, tại sao hành động tiếp theo của ngươi lại có quan hệ với Thụy Lân quân?” Rõ ràng đã nhận ra sự thay đổi của Quân Vô Tà, Phạm Trác không khỏi có chút ngạc nhiên. Thụy Lân quân rốt cuộc có lai lịch gì mà lại có thể khiến cho khí tức Quân Vô Tà chuyển hóa trong nháy mắt. Nhắc đến Thụy Lân quân, vẻ mặt Phạm Cẩm xuất hiện một tia ngưng đọng. Thời gian ngày săn linh, Phạm Trác vẫn luôn ở tiểu viện Trúc Lâm, tất cả những việc phát sinh ở rừng rậm Linh Vũ hắn đều không biết.