Phạm Trác tìm được Phạm Cẩm, nói với hắn mình muốn cùng Quân Vô Tà ra ngoài một chuyến, Phạm Cẩm trầm mặc trong phút chốc, có chút do dự, nhưng Quân Vô Tà nói một câu khiến cho Phạm Cẩm triệt để dẹp đi lo lắng. Lần này xuất hành, không chỉ có hai người Phạm Trác và Quân Vô Tà đi, chính là có đám Kiều Sở đi cùng. Phạm Cẩm từng tận mắt chứng kiến thực lực của đám người Kiều Sở, cái này xem như đặt lại trái tim đang treo lơ lửng vào trong ngực vậy, chỉ có điều bản bộ và phân bộ học viện Phong Hoa có một đoạn khoảng cách, phải thông báo cho bọn Kiều Sở, bản thân Quân Vô Tà có chút khó khăn, mà tất cả mấy chuyện này Phạm Cẩm vỗ ngực gánh hết. Làm con trai viện trưởng, Phạm Cẩm đi đến phân viện, muốn vài đệ tử phân viện vẫn là không có vấn đề gì. Xế chiều hôm đó Phạm Cẩm liền giải quyết ổn thỏa sự việc, đồng thời giúp Phạm Trác và Quân Vô Tà chuẩn bị xe ngựa, bảo bọn họ dọc đường đi thận trọng một chút. Khoảng cách học viện Phong Hoa gần phòng đấu giá nhất, chỉ cần nửa ngày đường, trùng khớp vào cuối tháng, sau khi các đệ tử của học viện Phong Hoa được thể nghiệm qua sự mệt nhọc trong rừng rậm Linh Vũ, vào cuối tháng có thời gian năm ngày để nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này, có đệ tử chọn ở trong học viện nghỉ ngơi, cũng có đệ tử đi kết bạn, đến thành trì gần học viện Phong Hoa giải sầu. Mà xung quanh học viện Phong Hoa, nơi náo nhiệt nhất chính là trấn Thiền Lâm. Thiền Lâm vốn là một trấn nhỏ, sau đó vì học viện Phong Hoa mà dần dần mở rộng, bây giờ đã vô cùng phồn vinh, học viện Phong Hoa thu lệ phí cực cao, đệ tử có thể nhập học đều có gia thế rất giàu, các lái buôn nhìn thấy cơ hội làm ăn liền tụ hội tới trấn Thiền Lâm, khiến cho thị trấn nhỏ vốn dĩ tầm thường phát triển nhanh chóng, tạo thành nơi phồn hoa nhất xung quanh đây. Mỗi ngày nghỉ cuối tháng, đệ tử bản bộ và phân bộ học viện Phong Hoa sẽ ngồi lên xe ngựa đến trấn Thiền Lâm, tùy ý tiêu xài một phen, giảm bớt căng thẳng một tháng tới của bọn họ. Phận bộ và bản bộ học viện Phong Hoa không ở cùng một chỗ, cho nên bọn Kiều Sở và Quân Vô Tà chỉ có thể tập hợp sau trấn Thiền Lâm. Trên đường đi, Phạm Trác vẫn luôn nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, cảnh sắc dọc đường đi, từng cái in vào đáy mắt hắn, khiến cho trên khuôn mặt tái nhợt của hắn có thêm một chút vui mừng ửng hồng. Bị bệnh hồi lâu, hắn đã không nhớ rõ chính mình bao lâu rồi không hề rời khỏi tiểu viện Trúc Lâm, bao lâu rồi không rời khỏi học viện Phong Hoa, kiến trúc cây cỏ dọc theo đường đi, trong mắt người khác chẳng qua chỉ là thứ vô vị, nhưng trong mắt Phạm Trác không có gì trân quý bằng. Trong tương lai không xa, hắn có thể thoát khỏi bệnh tật, thoải mái, vô tư thưởng thức phong cảnh các nơi trong thiên hạ, ngao du bốn biển, ngắm hết thiên sơn vạn thủy. Trong lòng cảm khái tất cả những điều này, Phạm Trác nhịn không được xoay đầu lại, nhìn về phía Quân Vô Tà. Quân Vô Tà không có hứng thú nào đối với phong cảnh này, thấy Phạm Trác nhìn lại, dường như theo bản năng, xốc Hắc Miêu đang nằm sấp trên đùi mình lên, trực tiếp vứt trên mặt Phạm Trác! “Meo meo!” Có dám có chút cương trực hay không! Cứ như vậy ném ra ngoài, thực sự không thành vấn đề gì sao! Chợt bị Hắc Miêu đập lên khuôn mặt tuấn tú, Phạm Trác hơi sững sờ, vội vàng ôm thần thú Tiểu Hắc Miêu vào trong ngực, hai má rất nhanh dâng lên hai đóa đỏ ửng, tham luyến cảm giác mềm mại kia. Hắc Miêu từ bỏ giãy giụa, trực tiếp nằm thẳng băng trên tay Phạm Trác, ánh mắt ai oán dòm Be Be đại nhân chiếm đoạt cái ôm của Quân Vô Tà. Từ khi con cừu ngu ngốc này xuất hiện, địa vị của nó trước mặt chủ nhân nhà mình ngày càng hạ xuống. Miêu sinh (*) đều đã vô vọng rồi! *** (*) Miêu sinh: như nhân sinh, ý chỉ đường sống của mèo đã vô vọng rồi.