Phản ứng của Kiều Sở và Phi Yên cũng không khác gì, đến sắc mặt của Hoa Dao và Dung Nhã cũng đều biểu hiện vẻ kinh ngạc. Tuy rằng họ đều mơ hồ biết rằng Quân Vô Tà là nữ. Nhưng mà dù có đánh chết họ cũng không nghĩ đến nàng lại là đại tiểu thư của một gia đình quân đội đệ nhất cuồng chiến. “Tiểu Tà tử… nàng là… ôi chao…” Kiều Sở tay run rẩy chỉ vào đám người Long Kỳ, tinh thần có chút hoảng loạn. Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn Kiều Sở một cái, không có phản ứng gì, nàng không hiểu tại sao mà bọn Kiều Sở lại có phản ứng sợ hãi như vậy. Nàng là ai, là nhân vật quan trọng ư? Đối với Quân Vô Tà mà nói, thân phận và địa vị của một người chẳng có gì quan trọng, nàng muốn quen biết chỉ là con người đó mà thôi. Cho nên nàng đương nhiên cảm nhận logic của những người bên cạnh cũng chỉ như vậy mà thôi. Thật là vô dụng! “Đa tạ chư vị đã ra tay giúp đỡ, ta là thiếu tướng Long Kỳ của Thụy Lân quân.” Long Kỳ lúc này mới đứng dậy vươn tấm thân cao lớn gây cho người khác áp lực rất lớn. Kiều Sở liền vội vã lắc đầu. “Đừng khách khí, là đại tiểu thư… nhà các người… đưa chúng ta tới đây, chả trách ta nói nàng ấy mỗi lần nghe nói đến có người chống lại người của Thụy Lân quân liền vội vã chạy đến như vậy, hóa ra đều là người một nhà cả.” Câu nói cuối cùng ấy, Kiều Sở khe khẽ nói mới nói ra được. Long Kỳ khẽ gật đầu, không kiêu ngạo cũng không khiêm nhường. “Có cần giúp đỡ gì không?” Vinh Hằng nãy giờ vẫn đứng bên cạnh cất lời hỏi, thử tiến lại gần Quân Vô Tà, càng đến gần, hắn càng chắc chắn thiếu niên trước mặt mình là Quân Tà của Khuynh Vân Tông. Quân Vô Tà gật đầu: “Hãy đỡ cánh tay hắn lên, để vết thương khép lại.” Vinh Hằng liền làm theo lời nàng. Binh sĩ được chữa trị vết thương đâm ra lo sợ, khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu bỗng chuyển sang đỏ ửng, hắn cố gắng đứng thẳng người lên để nét mặt trở lại trạng thái bình thường, cố ý không để người khác nhận thấy nét khổ sở của bản thân. Cánh tay bị thương của binh sĩ đó rất sạch sẽ, vết cắt càng gọn gàng càng dễ để nhanh liền lại. “Đao pháp của linh thú đó quả không tệ.” Quân Vô Tà đột nhiên cất lên một câu nói như vậy. Khuôn mặt đỏ ửng của binh sĩ kia bỗng chốc chuyển sang trắng bệch. Còn những người khác nét mặt sợ sệt cũng nhìn sang Quân Vô Tà. Nàng rốt cuộc có ý thức được mình vừa nói ra điều gì. Sau khi xử lý vết thương cho binh sĩ đó xong, Quân Vô Tà đưa tay lên, đôi bàn tay đầy vết máu lau vào vạt áo sạch tinh của binh sĩ kia, lau xong sạch sẽ rồi mới hài lòng đứng dậy. Vẻ mặt của mọi người không thể dùng lời kinh ngạc để giải thích được nữa rồi. Dạ Sát lúc này mới vội vã trở về, theo như quan sát của hắn, linh thú cấp lãnh chủ kia chắc chắn là sẽ không quay lại chiến đấu nữa, nó sớm bỏ chạy không dám quay đầu lại nữa rồi. Lúc này, tinh thần căng thẳng của Long Kỳ mới được nhẹ nhõm phần nào. “Hãy đi tìm ra vị trí của bọn người Ninh Hinh cho ta.” Quân Vô Tà nheo nheo mắt nói với Dạ Sát. Nàng vốn đồng ý với Phạm Cẩm sẽ tha cho Ninh Hinh và Doãn Ngôn lần này, nhưng mà bọn chúng vẫn cố chấp muốn tìm đến cái chết, đã động đến người của Thụy Lân quân rồi. Thiên đường có lối không đi, vậy thì nàng đành phải tự tay tiễn chúng xuống địa ngục vậy. Thụy Lân quân đã sớm được Quân Vô Tà lên kế hoạch trở thành thế lực của bản thân mình rồi. Ninh Hinh động đến người của nàng thì nàng sẽ lấy lại mạng. Lời của Quân Vô Tà nói ra khiến cho Phạm Cẩm hết sức lo sợ, vừa rồi còn định nói điều gì đó nhưng nhìn đám người Long Kỳ thương tích đầy mình, hắn lại không thể thốt ra lời nào. Nếu không có đám người của Quân Vô Tà đến kịp thời thì thứ nằm ở đây là cả một đống thi thể. Nam nhi thiên hạ đều phải tôn kính Thụy Lân quân, hơn nữa Quân Vô Tà lại là đại tiểu thư của Lân Vương phủ, đương nhiên muốn ra tay thì hắn không thể nào có lý do để ngăn cản.