Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 485
Ánh mắt thỉnh thoảng được ném tới kia chẳng những không làm cho Ninh Hinh có bất kỳ một suy nghĩ rút lui nào, ngược lại lại khiến trong lòng nàng ta có chút đắc ý.
Ninh Hinh luôn luôn tự tin đối với dung mạo của mình, có thể nói gương mặt này hợp với hình tượng nàng ta tận lực tạo ra, xưa nay đều là mọi việc luôn thuận lợi, cho nên nàng ta vốn cũng sẽ không nghĩ rằng những nam tử cao lớn thô kệch này lại hoàn toàn không để ý đến vẻ đẹp của nàng ta.
Chỉ coi những người đó giống với những người trước kia, âm thầm kinh ngạc vì nàng ta.
“Không cần.” Long Kỳ nhìn cũng không nhìn Ninh Hinh một giây, trực tiếp từ chối.
Nụ cười trên mặt Ninh Hinh hơi gượng, thế nhưng cũng nhanh chóng trở lại như thường.
“Không cần xa cách như vậy, đã có duyên gặp nhau ở đây thì chính là duyên phận, còn cách suối Linh Nguyệt một đoạn, cần ta nói cho các ngươi một chút tình hình của suối Linh Nguyệt bên đó không?” Ninh Hinh cười nói, cũng không vì Long Kỳ từ chối mà nảy sinh bất kỳ ý định chùn chân nào.
Lông mày Long Kỳ nhíu sâu hơn, vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, bọn họ quả thực chưa từng đến suối Linh Nguyệt, chỉ là từ miệng Mộ Thần biết được suối Linh Nguyệt có loại dược liệu kia. Nếu có thể tìm hiểu suối Linh Nguyệt trước một bước, đối với việc thực hiện tìm kiếm và hái dược liệu thật ra cũng dễ dàng hơn một chút.
“Vậy thì làm phiền.” Sau khi cân nhắc, Long Kỳ miễn cưỡng kìm nén sự sốt ruột trong lòng xuống, nói.
Đáy mắt Ninh Hinh hiện lên một ý cười, mặc dù nàng ta nhìn ra người này cũng không thích nói chuyện nhiều hơn với người ngoài, thế nhưng Ninh Hinh lại biết rất rõ phải tiếp cận người như này thế nào.
“Diện tích suối Linh Nguyệt vô cùng lớn, được coi là nguồn nước chính trong rừng Linh Vũ. Nghe đồn nước suối trong suối Linh Nguyệt có thể bồi bổ linh khí, cho nên linh thú rất thích. Gần suối Linh Nguyệt thường có linh thú xuất hiện, chúng ở đó uống nước, nếu có mùi người lạ tới gần, rất có khả năng chúng sẽ tấn công. Vì vậy ta đề nghị sau khi đến nơi, đầu tiên các ngươi không cần vội vã đến suối Linh Nguyệt, mà trước tiên nên ở gần đó quan sát một chút, xem có linh thú hay không, để tránh dẫn đến thương vong.” Ninh Hinh có ý kết thân với Long Kỳ, lời nói trong miệng đương nhiên có ba phần thật.
Long Kỳ lại nói: “Không cần mất công như vậy, nếu có linh thú cản đường, giết chết là được.”
Ninh Hinh hơi hoảng sợ, lời nói này quả quyết như vậy, nhất định phải có sự tự tin mạnh mẽ hậu thuẫn. Ban đầu thiếu niên kia nói đám người Long Kỳ săn giết linh thú cấp cao, nàng ta còn có chút hoài nghi, thế nhưng bây giờ sau khi thấy được khí thế cùng tự tin của Long Kỳ, trong lòng cũng đã tin bảy phần.
“Ha ha, quả nhiên là người tài cao lớn mật, thực lực Long đại ca nổi bật, làm cho Hinh Nhi vô cùng khâm phục.” Ninh Hinh cười dịu dàng, mắt chớp chớp đảo qua gương mặt cương quyết của Long Kỳ.
Nhưng, Long Kỳ lại không có bất kỳ phản ứng nào, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
“Long đại ca có vẻ là người từng trải rất nhiều, trên đường đi nhàm chán liệu Long đại ca có hứng thú nói một chút những thành tích vẻ vang đã có cho Hinh Nhi nghe không?” Ninh Hinh cười rất ngọt ngào, một dáng vẻ của thiếu nữ thẹn thùng.
Nếu như đổi là người khác, bị một thiếu nữ đẹp nũng nịu thế này hết lòng quý mến như vậy, chỉ e đã sớm sáng nắng chiều mưa rồi, thế nhưng Long Kỳ vẫn trưng ra vẻ mặt căng thẳng, không động đậy chút nào.
“Ninh tiểu thư.” Long Kỳ bỗng nhiên dừng bước lại.
“Long đại ca đâu cần khách khí như vậy, chỉ cần gọi ta Hinh Nhi là được rồi.” Ninh Hinh đỏ mặt cúi đầu, che giấu ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
“Nếu không có tin tức khác của suối Linh Nguyệt có thể báo cho biết, vậy thì không cần nói thêm nữa, bọn ta còn có chuyện cần bàn bạc, cũng xin Ninh tiểu thư lánh đi cho.” Long Kỳ lạnh lùng nhìn Ninh Hinh, không giữ cho một chút thể diện nào, thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
93 chương
7 chương
59 chương
50 chương
147 chương