Vốn dĩ sức khỏe Phạm Trác không tốt, từ nhỏ đã hay đau ốm, Phạm Cẩm từ nhỏ đã chăm sóc cho đệ đệ thân thể yếu ớt này, còn Phạm Khải và Ninh Nhuệ lại là sư huynh sư đệ, từ nhỏ Ninh Hinh đã lớn lên cùng huynh đệ Phạm gia. Từ khi còn rất nhỏ Phạm Cẩm đã coi Ninh Hinh như muội muội của mình, thêm nữa tính tình của Ninh Hinh rất tốt, luôn quan tâm đến Phạm Trác, thời gian cứ thế trôi qua, Phạm Cẩm dần dần coi Ninh Hinh như em dâu tương lai của mình. Nhưng bây giờ hễ nghe nhắc đến thời niên thiếu ấy, Phạm Trác lại sợ hãi như nghe thấy tiếng sét ngang tai. Việc Ninh Hinh dẫn dắt Doãn Ngôn, Phạm Cẩm tất nhiên biết rõ, nhưng dù có thể nào cũng không thể tin được, người mà mình vẫn coi như muội muội lại có ý nghĩ muốn giết hại mình. “Trong chuyện này ắt có sự hiểu nhầm gì đó?” Phạm Cẩm nghiến răng nói. Quân Vô Tà nhìn bộ dạng day dứt của Phạm Cẩm ngược lại không có chút phản ứng gì, tính cách của Phạm Cẩm vốn như vậy, khoáng đạt rộng lượng, nghĩa khí với mọi người, nếu không thì làm sao hôm đó khi nàng bị bao nhiêu người nói xấu lại đứng ra bảo vệ nàng chu toàn như vậy. Một người như vậy, nội tâm thanh khiết, tính tình cương trực, nếu như xét về phương diện ôn hòa thì nhất định sẽ trở thành anh hùng được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng mà người như vậy vẫn tồn tại nhược điểm lớn, đó là quá tin tưởng vào người bên cạnh mình, chỉ cần truyền đạt những thiện ý tốt đẹp là có thể có được cả trái tim của hắn. Nói dễ nghe một chút thì gọi là đơn thuần, nói khó nghe một chút thì gọi là ngu ngốc. Nếu là ngày thường, Quân Vô Tà chỉ cần giết nàng ta là xong, nhưng sự việc lần này không phải là nhằm vào nàng, giết hay không thì để Phạm Cẩm tự mình suy nghĩ. Nhưng nếu Doãn Ngôn và Ninh Hinh còn không biết điều mà cứ gây sự với nàng, nàng nhất định sẽ không khách khí mà tính sổ với chúng. “Tiểu Tà, có thể đồng ý với ta một việc được không?” Phạm Cẩm đột nhiên ngẩng đầu nói với Quân Vô Tà. “Nói.” Quân Vô Tà lạnh lùng trả lời. “Trước khi sự việc được làm sáng tỏ, hãy tạm tha cho Ninh Hinh lần này.” Phạm Cẩm nghiến răng nói, sau khi tận mắt chứng kiến thân thủ của Kiều Sở, hắn vô cùng hiểu rõ, nếu như Quân Vô Tà muốn lấy mạng Ninh Hinh thì dễ như trở bàn tay, mà tất cả những chuyện Quân Vô Tà gặp phải khi còn ở học viện Phong Hoa, nếu đúng là Ninh Hinh ở phía sau thúc đẩy thì Quân Vô Tà thực sự có lý do để giết nàng ta. Nhưng… Chỉ cần nghĩ tới Ninh Hinh từ nhỏ tới lớn đã luôn bên cạnh mình, cùng mình tập nói từng câu chữ, luôn miệng gọi “Cẩm ca ca” đến nhức cả đầu có thể sẽ phải chết, trong lòng Phạm Cẩm lại thấy nhói đau, hắn không thể không dằn vặt bản thân mình, hy vọng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. “Một lần này.” Quân Vô Tà nhìn Phạm Cẩm, bất ngờ đồng ý với thỉnh cầu của Phạm Cẩm. Lần đầu tiên nàng đồng ý với thỉnh cầu của Mạc Thiển Uyên là vì để Mạc Thiển Uyên có thể lên lớp vui vẻ, nhưng hôm nay đồng ý với Phạm Cẩm là vì trả tấm ân tình hắn đã bảo vệ mình trong thời gian qua. Quân Vô Tà vốn chưa từng nghĩ tới tình người, nhưng lại biết một điều rằng, ai đối tốt với mình tự khắc mình sẽ đối tốt lại. Trên thực tế, nàng đến học viện Phong Hoa là có mục đích, đó là đợi đến khi đám người Hoa Dao điều tra ra tung tích tấm bản đồ và tìm ra nó thì họ sẽ không ở lại học viện nữa. Ân oán và tranh đấu giữa hai nhà họ Phạm và họ Ninh không liên quan gì tới nàng, sau này khi nàng tình nguyện ra tay, một là vì kế hoạch của đối phương đã động đến mình, hai là vì tình cảm mà huynh đệ Phạm gia đã bảo vệ mình. “Cảm tạ.” Phạm Cẩm thở phào nhẹ nhõm, sau khi đến rừng Linh Vũ hắn mới dần dần tỉnh ngộ, Quân Vô Tà không phải người yếu ớt như đám người kia nói, nàng trầm tĩnh, lạnh lùng nhưng không bao giờ tùy tiện gây sự với bất kì ai. Đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay sẽ khiến cho người khác suốt đời khó quên.