Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 464
Đúng là Kiều Sở không còn mặt mũi nào nhìn Quân Vô Tà nữa, giới linh của mình lại có thể làm ra những hành động “nhục mất nước” đến như vậy, cũng may gấu Âm Dương không biết nói, bằng không nếu như nói ra hoạt động tâm lý của nó, Kiều Sở chỉ còn nước đập đầu tự tử ở bên hồ.
Quân Vô Tà ngẩng đầu, nhìn gấu Âm Dương đang cúi đầu giơ móng vuốt nhìn nàng, đôi mắt lạnh tanh nheo nheo lại, vươn tay đẩy móng vuốt gấu Âm Dương ra.
“Ô.” Gấu Âm Dương to lớn phát ra tiếng gầm nhẹ tội nghiệp, ôm móng vuốt bị đẩy ra vẻ mặt ấm ức nhìn Quân Vô Tà.
“Rắn hai đầu nghiêm trọng hơn ngươi, nó trước.” Quân Vô Tà nghiêm mặt nói với gấu Âm Dương.
Gấu Âm Dương quay đầu nhìn rắn hai đầu vẫn không nhúc nhích bò rạp trên đất, tinh thần uể oải, lại quay ra nhìn nhìn Quân Vô Tà, rồi mới cố gắng nhúc nhích móng vuốt trên mặt đất. Nó vạch đất vươn hai cái móng vuốt to mập kéo rắn hai đầu tới trước mặt Quân Vô Tà, lắc mông một cái rồi ngồi phía sau Quân Vô Tà, dang hai cái chân ngắn sang hai bên Quân Vô Tà.
May mà thể tích của gấu Âm Dương khá lớn, khoảng cách giữa hai móng vuốt của nó cũng đủ thừa ra.
Kiều Sở đã không đành lòng thấy bộ dạng ngu xuẩn của giới linh của mình, hắn che ngực quay đầu lại, tựa vào vai Phi Yên, vô cùng đau đớn.
“Ta có thể yêu cầu đổi giới linh không? Thực sự là quá ngu rồi... Nhà ta không thể cứ mất mặt như thế được!”
Còn nhớ rõ khí phách uy vũ của gấu Âm Dương “hùng bá một phương” nhà hắn, hắn làm thế nào cũng không liên hệ được con gấu mập đang tỏ vẻ đáng yêu ngồi đằng sau với giới linh khí phách của mình.
Giới linh là thể linh hồn, sau khi bị thương tuy không đau nhức xương cốt giống người, nhưng sau khi bị thương nặng chúng sẽ cảm thấy vô cùng suy yếu và khó chịu, loại đau đớn linh hồn này thì không tài nào nói bằng lời được, kể từ khi biết Quân Vô Tà sờ sờ nó sẽ làm nó cảm thấy rất thoải mái, sau khi linh hồn dần dần hồi phục liền nhớ đến tiểu nha đầu có thể khiến nó nhanh chóng khỏe lại.
Quân Vô Tà không thèm để ý đến con gấu tròn xoe đang tỏ vẻ đáng yêu kia mà giơ tay để linh lực dồn vào bàn tay, từng chút một đi vào người của rắn hai đầu, khiến cho linh hồn thiếu hụt của nó từ từ được hồi phục.
Hồi phục linh hồn nói thì đơn giản nhưng cũng hết sức phức tạp, chính xác mà nói, linh hồn là một mảnh hư vô, sau khi bị thương sẽ trở nên suy yếu, muốn từ từ lấp đầy những phần thiếu hụt bắt buộc phải có sức chịu đựng và tinh thần nhất định, linh lực dồn vào trong cơ thể giới linh không được quá yếu, bằng không sẽ không thể chữa trị bất kỳ thương tổn nào, sẽ chỉ tạo thành dòng chảy không có gì đáng kể, cũng không thể quá mạnh, nếu không linh lực sẽ trực tiếp tổn thương linh hồn của giới linh.
Trong thời gian dài chữa trị, Quân Vô Tà phải đảm bảo cho linh lực liên tục không ngừng vận chuyển, mà phải là tốc độ đều đặn không gián đoạn.
Công phu tinh tế tầm này, đối với Quân Vô Tà mà nói rất thành thạo, mà nàng phát hiện từ sau khi nàng đột phá linh lực, linh lực có thể sử dụng cũng trở lên mạnh mẽ hơn nhiều, mặc dù không có cách nào chữa trị cho rắn hai đầu và gấu Âm Dương bằng một lần duy nhất, nhưng cũng có thể rút ngắn tốc độ trị liệu toàn thân. Vết thương của rắn hai đầu và gấu Âm Dương nhẹ hơn Thương Ngự Tuyết Liên một chút, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, lúc kết thúc ngày săn bắt giới linh Quân Vô Tà sẽ có thể làm cho hai con giới linh này khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Quân Vô Tà lặng lẽ trị liệu cho rắn hai đầu, mà những người khác thì yên tĩnh ngồi một bên, không dám lên trước làm phiền, ngay cả Kiều Sở vô cùng xấu hổ đối với hành vi tỏ ra đáng yêu của giới linh nhà mình cũng yên lặng nuốt đầy một bụng nước miếng, ngoan ngoãn ngồi xổm ở một bên, vừa gặm lương khô vừa chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Quân Vô Tà.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
93 chương
7 chương
59 chương
50 chương
147 chương