Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Chương 69 : Nhiều người tức giận

edit : Jun Đoạn Tiêu nhìn bộ dáng tức giận phất tay áo bỏ đi của Công Tôn tiên sinh rốt cuộc cũng hiểu được sự việc lần này thật sự rất quá đáng. Ngay cả đứa nhỏ của Hương Ngưng hắn cũng có thể giữ lại thì vì cái gì không thể lưu lại đứa nhỏ của Thanh Thanh? Nói không chừng, đứa nhỏ này thật sự là cốt nhục của mình. Nghĩ như vậy, Đoạn Tiêu lập tức quay đầu chạy vào trong phòng. Vân Thanh Thanh đang nằm mê man trên chiếc giường lớn. Công Tôn tiên sinh tiến vào, nhìn thấy các tiểu cung nữ đã thay nàng lau rửa sạch sẽ thì rút mấy cây ngân châm lúc nãy cắm ở huyệt đạo của Thanh Thanh ra. Chỉ chốc lát sau, Vân Thanh Thanh cũng từ từ mở mắt. "Đứa nhỏ......" Công Tôn tiên sinh nhìn thấy Vân Thanh Thanh tỉnh lại, lập tức dịu giọng nói: "Ngươi tỉnh rồi." Vân Thanh Thanh trợn mắt khi nhìn thấy người bên cạnh là Công Tôn tiên sinh. "Tiên sinh......" Tiếng gọi bi thiết này thiếu chút nữa khiến cho Công Tôn tiên sinh rơi lệ. "Ngươi chịu khổ rồi......" Vân Thanh Thanh vừa muốn mở miệng nói gì đó thì nhìn thấy Đoạn Tiêu bước vào cửa, sắc mặt của nàng lúc này lập tức trở nên lạnh như băng. Công Tôn tiên sinh vừa thấy bộ dá ng của Vân Thanh Thanh thì quay đầu nhìn lại: "Ai cho ngươi vào đây, còn không đi ra ngoài." "Tiên sinh, ta......" Đoạn Tiêu dùng giọng hối hận nói với Thanh Thanh: "Thực xin lỗi, Thanh Thanh, ta biết chuyện này ta làm thực quá đáng......" Vân Thanh Thanh quay đầu, không thèm nhìn hắn lấy một lần. Đoạn Tiêu lập tức đi về phía trước vài bước, đi đến phía trước cửa sổ, nói với giọng khẩn thiết: "Thanh Thanh, thực xin lỗi, xin nàng tha thứ cho ta, ta làm vậy cũng bởi vì...... bởi vì ta còn yêu nàng......Cho nên mới......" Vân Thanh Thanh nghe được câu này bất ngờ quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng không có chút cảm tình nhìn thẳng vào hắn, bằng giọng khàn khàn, nàng nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Đoạn Tiêu, ta hận ngươi, ta rất hận, rất hận ngươi......" Ngữ khí của nàng rất bình thản nhưng những gì nàng vừa nói ra lại khiến cho Đoạn Tiêu kinh hãi. Ngay cả Công Tôn tiên sinh đứng bên cạnh cũng cảm thấy trong lòng run sợ. Những lời này lộ ra rất nhiều hận ý a. Đoạn Tiêu vừa nghe xong, đôi mày không khỏi nhíu lại. Hắn thừa nhận hắn có sai, hắn không nên đối đãi với Vân Thanh Thanh như vậy. Có lẽ vì hắn quá nóng nảy nên khi tức giận mới có thể làm ra cái chuyện người và thần đều căm phẫn này. Nhưng hắn làm như vậy hoàn toàn là vì trong lòng có nàng a. Nếu không phải trong lòng hắn còn nhớ đến nàng, còn yêu nàng thì vì sao hắn lại kích động như vậy, không có cách nào để khống chế chính mình. Lúc hắn cảm thấy thống khổ nhất, là nữ nhân này đã đem đến sự vui vẻ cho hắn. Thời điểm hắn nhớ đến nàng, nàng liệu có nhớ đến hắn hay không. Hắn càng không ngờ khi nàng và hắn ở chung một chỗ, nàng lại có thể cùng nam nhân khác làm ra chuyện khiến cho hắn đau lòng. Hắn không nghĩ đứa nhỏ trong bụng nàng là của nam nhân khác, nhưng cho dù chỉ là một tia nghi hoặc thì đó cũng như một cái gai đâm sâu vào trong trái tim hắn. Nếu trong lòng một người đã có một cái gai thì cho dù người đó có cố gắng như thế nào cũng trong trái tim người đó cũng vẫn tồn tại một dấu vết vĩnh viễn không thể xoá nhoà. Trong lúc hai người cãi nhau hoặc là thời điểm xảy ra mâu thuẫn, cái gai này sẽ trồi lên một lần nữa, vết thương của bọn họ trong lúc đó sẽ lại lớn hơn. Việc lưu lại cái gai này cũng giống như để lại tai hoạ ngầm, một khi đã như vậy, không bằng diệt trừ tất cả. Dù sao, ai có thể cam đoan tương lai bọn họ sẽ thuận buồm xuôi gió? Ai có thể dám chắc trong tương lai khi có chuyện xảy ra thì một trong hai người bọn họ sẽ không nhắc lại chuyện cũ? Làm sao có thể bảo đảm không có kẻ chọc gậy bánh xe, nói ra một vài điều xấu hoặc làm một vài việc sai lầm. Đến lúc đó có lẽ thương tổn so với hiện tại còn lớn hơn nhiều. "Thanh Thanh......" "Công Tôn tiên sinh, ta muốn im lặng nghỉ ngơi trong chốc lát." Vân Thanh Thanh thật sự không muốn cùng Đoạn Tiêu nói chuyện, lại càng không muốn nhìn thấy mặt nam nhân này. Nàng không muốn nghe bất cứ điều gì nam nhân này nói, nếu có thể, nàng không muốn tiếp tục ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, Công Tôn tiên sinh biết thân thể Thanh Thanh không thể chịu nổi đả kích, hơn nữa với tình hình của bọn họ bây giờ căn bản không thích hợp để nói chuyện. "Đoạn Tiêu, ngươi mau đi ra ngoài đi, nàng bây giờ chịu không nổi đả kích......" "Ta không cần, ta muốn ở bên nàng......" Đoạn Tiêu sống chết cũng không muốn đi ra ngoài. Ngay sau đó, đột nhiên truyền đến một tiếng hét thật lớn. "Thanh thanh, Thanh Thanh, muội ở nơi nào......" Thanh Thanh vừa nghe thanh âm này, hốc mắt lập tức đỏ bừng lên. Lúc cái thân ảnh kia xông vào cửa, hốc mắt Thanh Thanh sưng đỏ, từng giọt nước mắt lớn ào ào chảy xuống dưới. "Đại tỷ......" Không sai, là Bạch Mạn Điệp, nàng đã đến đây. Ngoại trừ Bạch Mạn Điệp, ai có thể kiêu ngạo như vậy? Ai có thể lớn giọng như thế? Khi Bạch Mạn Điệp thấy rõ bộ dáng của Thanh Thanh, lập tức trong lòng nổi lên lửa giận, nói chuyện cứ như súng liên thanh: "Đã xảy ra chuyện gì? Thanh Thanh, muội vì sao lại biến thành bộ dạng này? Ông trời ạ, lúc ta đưa muội đến đây, muội còn trắng tròn mập mạp cơ mà, như thế nào hiện tại biến thành......" Tuy rằng mưa xuân hơi bị nhiều nhưng ý tứ Bạch Mạn Điệp đã rất rõ ràng. trắng tròn mập mạp, nàng đâu phải là trư. "Đại tỷ......" Vân Thanh Thanh ôm lấy Bạch Mạn Điệp, giống như người đang chết đuối vớ được cây cọc gỗ, đau khổ khóc thành tiếng. "Không khóc nha......" Bạch Mạn Điệp ôm lấy Vân Thanh Thanh, nhìn về phía Đoạn Tiêu hét lớn, "Đoạn Tiêu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta đem Thanh Thanh đưa đến chỗ ngươi không phải để cho ngươi ngược đãi, vì sao Thanh Thanh lại biến thành như vậy, cuối cùng đã xảy ra việc gì?" Bạch Mạn Điệp sốt ruột a, gấp đến độ không đợi được, nhưng hai đương sự có mặt tại hiện trường không một ai chịu nói. "Thanh Thanh, muội nói đi, muội nói cho đại tỷ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nhất định sẽ báo thù cho muội, đem những kẻ khi dễ muội đánh cho đến mức ngay cả cha mẹ của hắn cũng nhận không ra ." "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà, đại tỷ, ta muốn về nhà......" Vân Thanh Thanh cái gì cũng không muốn nói, nàng chỉ lắc đầu và cầu xin Bạch Mạn Điệp mang nàng về nhà. Nàng không muốn ở lại chỗ này, không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. "Được, được, ta mang muội đi, ta mang đi......" Bạch Mạn Điệp nhìn Vân Thanh Thanh thành ra cái dạng này, trực giác cho nàng biết chuyện này nhất định có liên quan đến Đoạn Tiêu. Nhưng quan trọng nhất vẫn là Thanh Thanh, thù có thể để sau hãy báo, trấn an Thanh Thanh mới là việc cần làm lúc này. Lúc Bạch Mạn Điệp đỡ Vân Thanh Thanh rời đi, Công Tôn tiên sinh lập tức ngăn nàng lại: "Ngươi không thể mang nàng đi......" "Công Tôn tiên sinh." Bạch Mạn Điệp nghiêm túc nhìn lão nói: "Ta đang có chuyện rất quan trọng, xin đừng tới phiền ta." Công Tôn tiên sinh lập tức nói: "Chuyện mà ta nói với ngươi cũng rất quan trọng." "Chuyện của lão quan trọng bằng chuyện của Thanh Thanh sao? Tránh ra." Bạch Mạn Điệp nhìn thấy Vân Thanh Thanh trở thành như vậy, trong lòng còn đang tức giận, hiện tại ai cũng không thể cản nàng, ai chọc vào nàng sẽ có hậu quả khôn lường, nàng đang bốc hỏa mà có không chỗ phát tác. "Tiểu công chúa a, ngươi thực sự không thể mang nàng đi, thân thể của nàng không thể tuỳ tiện di chuyển." Lương y như từ mẫu, Công Tôn tiên sinh làm sao có thể để một người ngu ngốc về phương diện y học như Bạch Mạn Điệp vì sự tuỳ tiện của mình mà gây tai hoạ cho Vân Thanh Thanh lúc này chỉ còn lại cái xác không hồn. "Vì cái gì không thể mang Thanh Thanh đi?" Bạch Mạn Điệp mặc kệ: "Lão không thấy Thanh Thanh đang khóc sao? Nàng rất khó chịu, nàng không muốn ở tại chỗ này, ta nhất định phải mang nàng đi. Chờ ta đem Thanh Thanh dàn xếp ôn thoả, nhất định sẽ lại đến tìm kẻ đầu sỏ, sau đó đem hắn đánh thành đầu heo, bẻ gãy tay chân, mông nở hoa, mặt sưng vù, thương tích đầy mình." Công Tôn tiên sinh bị bộ dáng thổ phỉ của Bạch Mạn Điệp làm cho hoảng sợ, vội vàng nói ra nguyên nhân, miễn cho Bạch Mạn Điệp nổi điên rồi ngay cả lão cũng bị đánh thành đầu heo: "Nàng vừa rồi sẩy thai...... Ai......" Câu kế tiếp còn chưa nói ra đã bị đánh trở về. Bạch Mạn Điệp nghe xong những lời này liền choáng váng. Cái gì? Sẩy thai?! Thanh Thanh sẩy thai? "Thanh Thanh, đây là thật chăng? Vì sao lại như vậy? Vì cái gì lại sẩy thai? Vô duyên vô cớ làm sao lại sẩy thai?!" Bạch Mạn Điệp nộ khí rống to. "Ngươi nói cho ta biết, Đoạn đại ca, Thanh Thanh vì sao lại sẩy thai? Không phải ngươi chiếu cố nàng sao? Có ngươi ở đây, ai dám động đến nàng? Là ai? Là ai làm?" Lấy võ công của Thanh Thanh, không thể nào ngã sấp xuống, tuyệt đối có người giở trò quỷ! Ám Dạ theo chỉ thị của Công Tôn tiên sinh sau khi sắc thuốc xong thì mang tới, vừa đúng lúc nhìn thấy Bạch Mạn Điệp nổi điên. Lúc này hắn sợ tới mức thiếu chút nữa thì quăng nguyên cái bát trong tay xuống. Không thể nào?! Thật sự là đáng sợ a, vừa rồi hắn còn đang cầu nguyện tiểu công chúa không sợ trời không sợ đất này đừng có xuất hiện, tại sao hắn vừa đi có một lát nàng ta đã chạy được đến đây? Nói đến là đến, mau còn hơn cả thần tiên . Bạch Mạn Điệp đảo mắt một cái, trong lúc đang nổi cơn lôi đình thì phát hiện Ám Dạ lén lút đứng ở ngoài cửa, nàng lập tức chạy đến bắt lấy hắn: "Ám Dạ, ngươi nói cho ta biết, Thanh Thanh làm sao? Là ai đem nàng tra tấn thành như vậy? Là ai hại nàng sẩy thai? Ngươi nói cho ta biết, ta nhất định phải đánh cho tên chết tiệt đó răng rơi đầy đất, ngươi nói mau." Ám Dạ vụng trộm liếc mắt nhìn Đoạn Tiêu một cái, trong lòng thầm nghĩ làm sao mà dám nói cơ chứ? Người làm chuyện này chính là Vương, hắn có can đảm để nói sao? Hơn nữa, nếu hắn nói, tiểu công chúa kia mà không đem Minh Cung làm cho long trời lở đất thì nàng có chịu yên hay không? Còn nữa a, hắn thực sự rất hoài nghi, nếu hắn nói, Bạch Mạn Điệp thật sự sẽ đánh Vương răng rơi đầy đất chăng? Võ công của nàng lợi hại như thế sao? Có thể đánh được Vương? Hắn không thể tưởng tượng được hình ảnh Vương của mình bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất. Hắn nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Bạch Mạn Điệp nổi giận đùng đùng tiến lên: "Ngươi lắc đầu làm cái gì? Nói hay không?" "Tại sao ngươi lại đến đây, có gặp Ảnh Tử không?" Ám Dạ lắc đầu cả nửa ngày đột nhiên há mồm hỏi một câu. Bởi vì hắn thắc mắc tại sao Bạch Mạn Điệp lại đột nhiên xuất hiện ở này. "Ta?" Bạch Mạn Điệp chỉ chỉ chính mình: "Nửa tháng trước ta nằm mơ thấy một giấc mộng rất kỳ lạ, mơ thấy Thanh Thanh bảo ta đến cứu nàng, ta siêu lo lắng nên mới bỏ lại lão công cùng hài tử, chạy một mạch đến đây xem nàng." Sau đó lập tức cảm thấy kỳ quái: "Tại sao ngươi lại hỏi Ảnh Tử? Chuyện này có liên quan gì đến nàng? Chẳng lẽ là do nàng làm?" "Không có!" Ám Dạ vội vàng giải thích: "Là lúc chúng ta nhìn thấy Vương muốn ép Thanh Thanh uống thuốc phá thai , Ảnh Tử nói muốn đi tìm người tới cứu Vân Thanh Thanh......" Vừa mới dứt lời, Ám Dạ đột nhiên phát hiện mình lỡ miệng. Sắc mặt Bạch Mạn Điệp lúc này trở nên xanh mét, từng bước một đi đến trước mặt Đoạn Tiêu: "Ám Dạ nói có thật hay không? Là ngươi phá bỏ đứa nhỏ của Thanh Thanh? Tại sao ngươi lại có thể độc ác như vậy? Vì sao ngay cả cốt nhục của mình cũng muốn giết chết?" Tuy Bạch Mạn Điệp cũng không biết Vân Thanh Thanh mang thai từ lúc nào nhưng chỉ cần nàng có đứa nhỏ, Bạch Mạn Điệp liền tin chắc đứa nhỏ này là của Đoạn Tiêu. "Vì sao các ngươi đều nói đỡ cho nàng? Ta cùng nàng ở chung một chỗ lâu như vậy nàng cũng không có mang thai, làm sao đột nhiên lại có được? Ngươi nghĩ ta làm sao có thể tin được đứa nhỏ này là của ta......" Hắn còn chưa khôi phục lại tinh thần sau lần bị phản bội, trong lòng còn đang có bóng ma, làm sao có thể tin tưởng đứa nhỏ trong bụng Vân Thanh Thanh chính là của mình? Ba -- Đoạn Tiêu còn chưa nói xong đã bị Bạch Mạn Điệp rốt cuộc không thể chịu đựng nổi mà cho hắn một bạt tai. Đoạn Tiêu nhìn Bạch Mạn Điệp không thể tin nổi, nữ nhân này không phải thấy hắn dễ dãi với nàng thì nàng có thể tuỳ ý làm xằng làm bậy. Dù đã đánh Đoạn Tiêu một bạt tai nhưng dường như Bạch Mạn Điệp còn chưa nguôi cơn giận: "Tên chết tiệt này, uổng ta kính trọng ngươi, coi ngươi là đại ca, không nghĩ tới ngươi lại là loại nam nhân này, xem như ta đã nhìn lầm ngươi. Thanh Thanh toàn tâm toàn ý đối với ngươi, ngươi lại đối đãi nàng như vậy. Ngươi nói xem, ngươi đã thương tổn Thanh Thanh bao nhiêu lần? Đầu tiên tự nhiên quên nàng, sau đó lại đi tuyển phi, tiếp theo nữa là tự nhiên chia tay, ngươi đối đãi với người mình yêu như vậy sao? Ta, ta, ta nhất định phải đánh ngươi, vì Thanh Thanh báo thù......" Bạch Mạn Điệp chuẩn bị tư thế sẵn sàng, hướng vào khuôn mặt tuấn bị của Đoạn Tiêu mà động thủ.... Đoạn Tiêu sẽ để cho nàng đánh sao? Đương nhiên là không rồi. Đoạn Tiêu cũng không phải đứa ngốc, vì sao lại để cho một đứa ngốc khác đánh. Hơn nữa, với võ công của Bạch Mạn Điệp căn bản không phải là đối thủ của Đoạn Tiêu. Chỉ thấy Bạch Mạn Điệp vung chân vung tay, cứ nhằm vào khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Tiêu mà đánh tới, không đánh hắn thành đầu heo thì nàng thực sự không cam tâm. Đoạn Tiêu cũng không có đánh trả, chỉ sử dụng khinh công tránh né thế công của Bạch Mạn Điệp, một bên lo lắng hỏi nàng, "Ngươi nói ta quên nàng? Ta khi nào thì quên nàng? Ngươi nói cho ta rõ , tiểu Điệp......" "Không cần gọi ta tiểu Điệp, ta không có đại ca như ngươi, ngươi xem ngươi tra tấn Thanh Thanh thành bộ dạng gì rồi, trước kia Thanh Thanh đáng yêu cỡ nào a......" "Trước kia chúng ta từng ở chung một chỗ sao? Vì sao ngươi lại nói ta quên nàng?" "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết, ngươi không xứng làm đại ca của ta, ngươi còn muốn hại Thanh Thanh thành bộ dáng gì nữa......" Bạch Mạn Điệp thấy mấy chục chiêu đều không đánh được lên mặt Đoạn Tiêu, không chỉ như thế, thậm chí ngay cả gấu áo của hắn cũng không chạm vào được, nàng tức giận giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, cả người không được thoải mái. Có thể Bạch Mạn Điệp quá chuyên chú vào việc đánh lên mặt Đoạn Tiêu nên mới có thể tạo thành kết quả như vậy. Trưởng đẹp trai thì giỏi lắm sao, nàng đánh, đánh nát khuôn mặt hại nước hại dân của hắn, để xem hắn làm thế nào đi trêu hoa ghẹo nguyệt. "Ngươi nói cho ta biết, lần đầu tiên ta gặp nàng là khi nào? Không phải ở tiệc tuyển phi sao?" Đoạn Tiêu một bên vội vàng tránh đi công kích ngày càng sắc bén của Bạch Mạn Điệp, một bên vẫn không quên hỏi vấn đề mà hắn quan tâm. Lúc Bạch Mạn Điệp nói hắn quên Vân Thanh Thanh, hắn đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng. Đó là trong bữa tiệc tuyển phi, Thanh Thanh rõ ràng đã nói đúng toàn bộ sở thích cũng như thói quen của hắn, nàng hiểu hắn như thế, mà hắn lại không biết nàng là ai? Khi hắn nhìn thấy nàng rơi lệ, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, không hề muốn sự việc này xảy ra. Rồi khi hắn cùng Vân Thanh Thanh tiếp xúc, hắn dần dần hiểu được dường như bọn họ đã từng quen, đã từng ở cùng nhau trong một đoạn thời gian khá dài. Những lúc vô ý, Thanh Thanh có nói đến chuyện trước kia khi bọn họ ở chung. Ví dụ, nàng từng ngẫu nhiên đề cập đến chuyện sau khi nàng say rượu đã cùng hắn phát sinh quan hệ, tấm thân xử nữ của nàng đã trao cho hắn trong lúc đó, v..v..... Nhưng tại sao hắn lại không nhớ được đoạn lý ức đó? Hắn cảm thấy mình đã mất đi nửa năm ký ức, hắn căn bản không nhớ rõ nàng. Mà lúc này Bạch Mạn Điệp đột nhiên nói ra chân tướng, Đoạn Tiêu do dự, còn Công Tôn tiên sinh và Ám Dạ nhất thời đưa mắt nhìn nhau. Đây là chuyện gì? Vì sao Bạch Mạn Điệp lại nói Đoạn Tiêu cùng Vân Thanh Thanh đã sớm quen biết? Đoạn Tiêu nhìn thấy Vân Thanh Thanh lần đầu tiên không phải ở tiệc tuyển phi hay sao? Công Tôn tiên sinh cùng Ám Dạ chưa bao giờ nghĩ đến việc Vân Thanh Thanh chính là nam hài mà ngày xưa Đoạn Tiêu yêu thích. Bọn họ đều cho rằng Đoạn Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thanh Thanh là ở tiệc tuyển phi. Mà người duy nhất biết Vân Thanh Thanh chính là nam hài ngày đó cũng chỉ có mình Ảnh Tử. Đáng tiếc, nàng vĩnh viễn cũng không có khả năng nói ra, thế nên bọn họ phỏng chừng vĩnh viễn cũng không thể biết. "Ngươi căn bản không nhớ rõ chuyện cùng Thanh Thanh gặp mặt lần đầu tiên......" Bạch Mạn Điệp nghe được Đoạn Tiêu nói như vậy thì càng thêm tức giận. Đoạn Tiêu này rốt cuộc bị làm sao vậy, chuyện quan trọng như thế mà hắn cũng không nhớ rõ. "Ngươi nói cho ta biết, ngươi đem tất cả những chuyện mà ngươi biết nói cho ta......" Đoạn Tiêu quyết định không thể để Bạch Mạn Điệp tùy ý đuổi bắt hắn. Thân hình hắn vừa loé, lập tức quay ngược trở lại bắt lấy hai tay của Bạch Mạn Điệp, đem nàng chế trụ: "Nói mau, trước kia ta cùng Vân Thanh Thanh đã xảy ra chuyện gì?" Tuy võ công của Bạch Mạn Điệp không tồi, nhưng so với Đoạn Tiêu thì còn kém một chút, lại càng không nói tới khí lực của nam nhân mạnh hơn hẳn nữ nhân. "Ngươi buông, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi là một nam nhân vô tình vô nghĩa......" Vân Thanh Thanh thấy bọn họ náo loạn lâu như vậy thật sự không nhìn được nữa . "Đại tỷ, ngươi còn cùng hắn nói linh tinh gì đó, chúng ta đi nhanh đi." Nàng vô lực lắc đầu, mặt không chút thay đổi. "Chẳng lẽ muội cứ thế buông tha cho hắn ?" Bạch Mạn Điệp không thể tin nổi. Nàng cùng Vân Thanh Thanh đều là người đến từ tương lai, làm sao có khả năng nén giận tốt như những nữ nhân cổ đại. "Ta sẽ tự tính lấy." "Vậy được rồi." Bạch Mạn Điệp hung hăng trừng mắt nhìn Đoạn Tiêu một cái: "Mau buông ra. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần Thanh Thanh nói một tiếng, ta nhất định sẽ lại đến đánh ngươi. Đến lúc đó không chỉ có mình ta, ta còn muốn mang theo người của Vô Tranh sơn trang cùng đến, xem chúng ta có thể đánh cho ngươi mặt mũi bầm dập hay không." "Không thể đi, các ngươi phải nói cho ta biết chuyện trước kia, hôm nay ta nhất định phải biết." Đoạn Tiêu rất quyết tâm. Chuyện này lúc nào cũng là một điều bí ẩn trong lòng hắn. Hắn không biết nên đi hỏi ai. Người biết duy nhất lại không chịu nói khiến cho hắn ấm ức đến tận bây giờ. Thật vất vả lắm mới tìm được một người biết chuyện như Bạch Mạn Điệp, hắn làm sao có thể để cho nàng rời đi. "Chuyện lúc trước ngươi hỏi làm gì, không thấy quá muộn rồi hay sao." Lần này Bạch Mạn Điệp thật sự bực mình với Đoạn Tiêu, tuy rằng nàng vẫn kính trọng hắn, nhưng hắn lại đối đãi với Thanh Thanh như vậy. Chờ nàng làm rõ xem chuyện gì đã xảy ra, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã hại Vân Thanh Thanh. Tốt xấu gì thì Vân Thanh Thanh cũng là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, các nàng không bảo vệ Thanh Thanh thì ai bảo vệ nàng a.