Tuyệt Thế Mị Phu Nhân
Chương 57 : Bức hôn
Edit: Jun
Vô Tranh sơn trang nằm trong một thôn nhỏ ở ngoại ô, yên lặng tĩnh mịch, cảnh quan tuyệt đẹp, lại có thêm một phen ý vị. Thanh Thanh cùng Mộ Dung Thiên Lý tản bộ, bất tri bất giác đi đến cửa thôn.
Nơi này khiến cho người ta có một loại cảm giác rất yên tĩnh, thư thái mà tự nhiên.
Bọn họ nhàn nhã đi đến bên ngoài thôn nhỏ, Mộ Dung Thiên Lý nói với vẻ hâm mộ:
"Thực không ngờ Vô Tranh sơn trang trong truyền thuyết lại ở một nơi như thế này." Nhìn thoáng qua, cùng với trang viên nông gia bình thường không có gì khác biệt.
Thanh Thanh cười hỏi:
"Làm sao vậy? Không được sao?"
Chình vì Vô Tranh sơn trang trong truyền thuyết ở một nơi như thế này cho nên người ngoài mới không thể tìm thấy. Mộ Dung Thiên Lý là vị khách thứ hai của Vô Tranh sơn trang, người thứ nhất...
Đương nhiên là Đoạn Tiêu. Mộ Dung Thiên Lý ngẩng đầu đón ánh tà dương.
"Không có gì, chỉ là ngoài dự đoán của ta."
"Thiên Thủy có khỏe không?" Trừ bỏ Thiên Thủy, không ai đáng để nàng quan tâm.
"Hoàn hảo." Trừ bỏ câu này, hắn không biết nên nói cái gì.
Thanh Thanh vừa định trả lời, một viên đá bay về phía nàng. Thanh Thanh võ công cực kém, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt. Thời điểm viên đá sắp đánh trúng nàng, Mộ Dung Thiên Lý ôm lấy thắt lưng của nàng, hai người đồng thời....
Tránh đi.
Tại thời điểm né tránh, cánh tay của Thanh Thanh tự nhiên ôm lấy thắt lưng Mộ Dung Thiên Lý.
"Nàng không sao chứ." Rõ ràng biết nàng không có chuyện, Mộ Dung Thiên Lý vẫn như cũ lo lắng.
Thanh Thanh không trả lời, ngược lại cúi đầu nhìn bộ ngực bọn họ kề sát cùng một chỗ. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thiên Lý.
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Lý đỏ lên, lập tức buông Thanh Thanh ra, xấu hổ nói:
"Thực xin lỗi."
"Không sao." Thanh Thanh cũng nhanh chóng thu tay của mình lại .
Mộ Dung Thiên Lý nhìn nàng gật gật đầu, quay qua nhìn kẻ đầu sỏ gây nên việc này.
"Vì sao các hạ xuất thủ đả thương người?"
Đầu sỏ chính là một nam tử, nam tử kia một thân hắc sam, trên mặt không có lấy một tí biểu tình, lãnh khốc và nghiêm túc.
Trên người hắn còn mang theo sát khí dày đặc. Nam tử liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên Lý một cái:
"Ngươi là Mộ Dung Thiên Lý."
"Đúng vậy." Mộ Dung Thiên Lý nghi hoặc:
"Còn chưa thỉnh giáo...." Nam tử này võ công rất cao, không biết là vị cao nhân tiền bối nào trên giang hồ.
Nam tử không để ý đến hắn, nhìn Thanh Thanh mà nói:
"Tiểu tử này võ công không tệ."
Thanh Thanh cười ngây ngô:
"Hắc hắc." Ngoài cười ra, nàng không biết mình có khả năng làm cái gì.
"Về nhà ăn cơm sớm một chút, buổi tối hôm nay đại tỷ của muội tự mình xuống bếp." Nam tử nói xong đã quay đầu bỏ đi.
Mộ Dung Thiên Lý nhìn Thanh Thanh nghi hoặc:
"Hắn là ai vậy?"
"Thiên hạ đệ nhất sát thủ."
"Trách không được." Không hổ là thiên hạ đệ nhất sát thủ, sát khí trên người muốn giấu đi cũng không được.
"Hai vị, rất vui vẻ a." Một thanh âm lười biếng truyền đến, một nam tử đi đến trước mặt bọn họ . Nam tử kia mặc trường bào màu bạc, khóe môi nhếch lên để lộ ra một nụ cười lười biếng, cùng với vị vừa bỏ đi kia hoàn toàn khác nhau.
Người này đúng là võ lâm đệ nhất mĩ nam vang danh khắp thiên hạ, Thiên Cơ Các chủ Quân Tuỳ Phong.
Quân Tuỳ Phong đi đến trước mặt bọn họ, đánh giá Mộ Dung Thiên Lý:
"Ngươi chính là Mộ Dung Thiên Lý?"
"Đúng vậy." Mộ Dung Thiên Lý hắn từ lúc nào được hoan nghênh như vậy? Nếu hắn không có nhìn lầm, vị bạch sam nam tử này cũng là một vị cao thủ tuyệt đỉnh.
Quân Tuỳ Phong dùng cằm chỉa chỉa phía sau bọn họ:
"Các ngươi xem."
"Cái gì?" Thanh Thanh và Mộ Dung Thiên Lý cùng nhau quay đầu.
Mộ Dung Thiên Lý vừa quay đầu lại, Quân Tuỳ Phong lập tức chém ra một chưởng tức sắc bén, không hề có chút lưu tình nào. Mộ Dung Thiên Lý một tay ôm lấy Thanh Thanh, khổ cực tránh né, thối lui đến hơn mười bước.
"Các hạ là???" Vừa rồi là thiên hạ đệ nhất sát thủ đánh lén, nam tử này chắc cũng là người trong Vô Tranh sơn trang. Chỉ có điều là hắn xuất thủ không chút lưu tình, không khỏi khiến cho người ta thấy sợ.
Quân Tuỳ Phong cười hắc hắc, vừa lòng gật gật đầu:
"Võ công không tồi, thời khắc nguy hiểm còn có thể bảo hộ Thanh Thanh, tốt."
Hắn tuyệt đối là người của Vô Tranh sơn trang, Mộ Dung Thiên Lý nói chuyện khách khí:
"Nói vậy các hạ chính là Thiên Cơ các Quân Các chủ." Ngoài Quân Tuỳ Phong, hắn thật sự không thể nghĩ đến ai khác .
Quân Tuỳ Phong không có trả lời, mỉm cười liếc mắt nhìn bọn họ một cái:
"Ta đi về trước xem con, hai ngươi cứ từ từ tán gẫu."
"Thiên Cơ Các chủ?" Mộ Dung Thiên Lý vừa nhìn theo bóng dáng Quân Tuỳ Phong vừa hỏi Thanh Thanh.
"Ngươi đoán đúng rồi." Lại thêm một thiên hạ đệ nhất, thiên hạ đệ nhất trong Vô Tranh sơn trang quả thật rất nhiều.
Mộ Dung Thiên Lý cười cười:
"Bọn họ đều thực sự quan tâm nàng."
Hắn biết, bọn họ ở thử võ công của hắn, cũng thử xem tình cảm của hắn dành cho Thanh Thanh. Truyền thuyết Vô Tranh sơn trang tâm ngoan thủ lạt, kỳ thật, bọn họ đều là người có tình có nghĩa, giang hồ đồn đãi quả nhiên không thể tin.
Thanh Thanh nhìn bóng dáng Quân Tuỳ Phong, thản nhiên nở nụ cười:
"Đúng vậy, ta sống nhiều năm như vậy, chỉ có người của Vô Tranh sơn trang thực sự quan tâm ta." Người thiệt tình đối đãi với nàng cũng chỉ có người của Vô Tranh sơn trang.
Mộ Dung Thiên Lý nhìn Thanh Thanh:
"Về sau nàng có tính toán gì không?"
"Ta?" Thanh Thanh nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
"Dù sao bọn họ sẽ không để cho ta bị đói, ta có thể an tâm làm sâu đo." Đây là một cách nói rất vô trách nhiệm.
Mộ Dung Thiên Lý dừng lại bước, nhìn Thanh Thanh chân thành:
"Nàng không lấy chồng sao?"
Thanh Thanh cũng dừng bước, nói giỡn:
"Vì sao ta phải lập gia đình? Dù không lấy chồng cũng có người nguyện ý nuôi ta. Băng Băng cùng Nhị nhi nói, bọn chúng sẽ nuôi ta cả đời."
Nàng không muốn gả đi, cũng không có người muốn lấy, ở trong niên đạ i này, ai mà muốn lấy một nữ nhân đã mất đi trinh tiết?
"Nàng không quên được Minh Vương có đúng không?" Đây mới là nguyên nhân nàng không muốn lập gia đình, trong lòng nàng vẫn còn nhớ đến hắn.
"Đúng." Thanh Thanh lãnh đạm gật đầu, thẳng thắn:
"Chính vì ta thương hắn, vì quên không được hắn, ngoại trừ hắn ra, ta không thể nảy sinh cảm tình với bất luận kẻ nào." Thích một người, cũng không phải là điều mất mặt.
Tuy rằng nàng bị vứt bỏ.
Mộ Dung Thiên Lý thở dài không nói gì.
***
"Thanh Thanh a, cái tên Mộ Dung gì gì đó thật sự không tệ, tuy rằng võ công của hắn không bằng lão gia nhà ta, cũng không có đẹp trai như lão gia nhà ta, càng không ôn nhu bằng, bất quá, hắn vẫn là một nam nhân tốt." Diệp Lăng Tương da mặt siêu dày nói thầm ở bên tai Thanh Thanh.
Bạch Mạn Điệp cũng không cam yếu thế, miệng nói không ngừng:
"Thanh Thanh, Mộ Dung Thiên Lý tuyệt đối là kim cương Vương Lão Ngũ, có xe có phòng có địa vị, cùng hắn ở chung một chỗ không có gì là không tốt, so với Đoạn Tiêu tốt hơn nhiều. Ngươi xem, hắn đối với ngươi thật tốt, trong lúc nguy người đầu tiên nghĩ đến là ngươi, thực không tệ a."
"Mộ Dung Thiên Lý vừa nhìn đã biết không phải kẻ hoa tâm, nam nhân như vậy hiện tại hiếm lắm." Thủy Tịch Linh đang con trong lòng cũng đến bồi thêm vào.
"Ba vị tỷ tỷ."
"Ân?"
"Thanh Thanh chung thân không lấy chồng." Thanh Thanh vỗ về cái trán, khóc không ra nước mắt.
*****
"Tứ tiểu thư, ta có thể hỏi ngươi Mộ Dung Thiên Lý có chỗ nào khiến cho ngươi không hài lòng sao?" Sắc nữ Lưu Ly hỏi.
"Chỗ nào cũng không vừa lòng."
"Tặng cho ta được không?"
"...."
"Tứ tiểu thư, ngươi không thể cả đời không lấy chồng a? Ba vị tiểu thư đều đã có đôi có cặp, ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn sao?" Tiểu Sai cũng chuẩn bị làm hồng nương.
"Tứ tiểu thư, về sau chúng ta đều gả đi, một mình người làm sao bây giờ? Ta xem hắn cũng rất tốt." Phỉ Thúy đương nhiên cũng chen một chân vào.
"Tiểu thư... Nhược nhi hy vọng ngươi hạnh phúc, ngươi đồng ý gả cho Mộ Dung công tử đi."
*****
Đông Phương Vũ: "Thanh Thanh, về sau tên tiểu tử Mộ Dung đó dám khi dễ muội, ta thay muội làm chủ."
Thanh Thanh: "Muội khi nào nói sẽ lấy chồng?"
Lãnh Tuyệt Cuồng: "Muội nói cho Mộ Dung Thiên Lý biết, nếu hắn dám khi dễ muội, Lãnh Tuyệt Cuồng ta sẽ không bỏ qua cho hắn."
Thanh Thanh: "Có lầm hay không, muội cùng hắn một chút quan hệ đều không có."
Quân Tuỳ Phong: "Tiểu Thanh Thanh, Tam tỷ phu đặt mua đồ cưới cho muội, nghĩ xem mình muốn cái gì? Như vậy được không, đưa hắn mấy cuốn sách xuân cung đồ."
Thanh Thanh: "Huynh lưu trữ từ từ mà hưởng dụng, muội còn phải nói cho Tam tỷ biết, ngày hôm qua huynh nhìn chằm chằm một nữ nhân."
Quân Tuỳ Phong: "Đó là nữ nhân sao? Răng cũng sắp rụng hết."
"Đã là nữ thì đương nhiên là nữ nhân." Thanh Thanh cười gian.
"Xong rồi, ta chắc chắn sẽ bị đá xuống giường."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
32 chương
80 chương
16 chương
94 chương
39 chương
10 chương
51 chương