Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Chương 47 : Tan rã trong không vui

edit : Jun "A da, chúng ta thật có duyên nha, nếu muội nhớ không nhầm thì đây đây là buổi tối thứ năm muội gặp được huynh ở nơi này." Thanh Thanh nghiêng đầu, làm bộ tiêu sái đi đến trước mặt Đoạn Tiêu. "Có lẽ là thế." Đoạn Tiêu bật cười, tiếng cười phá lệ mê người. Hắn đã quên đây là lần thứ mấy bọn họ gặp nhau, cùng nàng ở một chỗ rất vui vẻ làm hắn quên hết cả thời gian. Thanh Thanh chớp chớp mắt, hoạt bát cười khẽ: "Đoạn đại ca, tối hôm nay huynh chắc sẽ không muốn ngâm thơ đối câu với muội chứ?" Nhìn tình huống hôm qua thì rất có khả năng xảy ra. Ông trời à, nàng đối với thư pháp chỉ là loại gà mờ, tuyệt đối không thể lừa dối để qua cửa ải này! "Không." Không là tốt rồi, Thanh Thanh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. "Ta mang nàng đến một nơi." Đoạn Tiêu đứng lên, nắm lấy bàn tay của Thanh Thanh. Động tác của hắn quá tự nhiên, giống như chuyện bọn họ nắm tay là một điều hết sức bình thường. So với Đoạn Tiêu, Thanh Thanh cảm thấy có chút không được tự nhiên: "Đi đâu vậy?" Tuy nói bọn họ từng hôn qua, ôm qua, rồi ngủ cùng một giường, thậm chí...nói chung những gì nam nữ nên làm bọn họ đều đã làm nhưng nàng vẫn không quen để hắn nắm tay. Trước kia khi bọn họ ở cùng nhau, nàng rất ít khi nắm tay hắn. Cho dù có nắm cũng chỉ là hai nam nhân nắm tay nhau, không ám muội như lúc này. (hai nam nhân nắm tay nhau mới kỳ đó tỷ) Mọi người trên Minh đảo đều ở trong cung điện, ngoài cung điện ra thì ở bên ngoài không có mấy kiến trúc. Cung điện ước chừng chiếm mất 1/5 diện tích của hòn đảo, những địa phương không có nhà cửa thì đa phần là rừng cây. Đến Minh Cung nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy rừng cây. Đứng trước rừng cây, Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Đoạn Tiêu, đôi mắt hạnh tròn xoe: "Đoạn đại ca, huynh không mang muội đến nơi này uống rượu múa kiếm đấy chứ?" Đây là nàng thuận miệng hỏi đại mà thôi. Đoạn Tiêu cố tình lờ đi: "Nàng nói cái gì? Ta chỉ là ngẫu hứng mang nàng đến đây mà thôi." "Ha ha, rõ ràng là đang nói dối." Thanh Thanh cười trêu chọc, Đoạn Tiêu tuy rằng làm bộ lơ đãng như chính hành động đó của hắn lại khiến nàng nhận ra hắn đang nói dối. "Trong rừng có dã thú." Vẻ mặt Đoạn Tiêu không giống như nói dối, ngược lại giống đang đe dọa. "Muội không sợ đâu." Thanh Thanh lén lút liếc nhìn Đoạn Tiêu, nhỏ giọng nỉ non: "Muội biết chàng sẽ bảo vệ muội, chỉ cần có chàng ở đây, chàng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương muội." Nàng tin hắn sẽ bảo vệ cho nàng. Nàng nói rất bé, Đoạn Tiêu không nghe rõ nàng đang nói cái gì. "Đi thôi." Đoạn Tiêu nắm tay Thanh Thanh kéo vào rừng cây. "Đoạn đại ca, hay là chúng ta ra bờ biển đi, nơi này thật đáng sợ a." Đêm hôm khuya khoắt đi vào trong rừng, nói không sợ chính là đang gạt người! "Rất nhanh sẽ đến." Hắn không để ý đến lời kháng nghị của Thanh Thanh. Đi thêm một đoạn đường, Đoạn Tiêu đưa nàng đến một gian nhà gỗ nhỏ. "Đoạn đại ca, huynh xây một gian phòng ở trong này làm gì?" Cung điện xa hoa không ở lại chạy đến nơi này ở nhà gỗ? Hắn điên rồi? Đoạn Tiêu không giải thích công dụng của căn phòng này: "Ngoan ngoãn đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích." "Đoạn đại ca?" Thanh Thanh càng thêm nghi hoặc, không biết ở trong phòng này có cái gì? Đang buồn bực thì Đoạn Tiêu vác một ít củi khô để trên bãi đất trống. Hắn thuần thục đánh lửa, ánh lửa trong màn đêm đẹp đến mê người. Nàng nhất thời không biết Đoạn Tiêu muốn làm cái gì, liếc mắt nhìn thì thấy bên cạnh hắn có một cái khay, trong khay là một đống thực vật. Lúc đó, nàng đã biết ý đồ của hắn. Mấy thứ đồ vật đó đều được xuyên thành chuỗi, đủ các loại cá tôm thịt, còn có một ít rau dưa. "Đoạn đại ca, huynh mang muội đến đây nướng thịt." Đoạn Tiêu đẩy một cái ghế cho nàng, để nàng ngồi xuống, hắn xoay người đi vào: "Đã từng ăn qua chưa?" "A?" Hoá ra người cổ đại cũng ăn đồ nướng à? Lúc Đoạn Tiêu đi ra, trong tay còn ôm hai vò rượu, tiện tay đưa cho Thanh Thanh một vò: "Nàng không phải nói uống như vậy mới thú vị sao?" "Đoạn đại ca, làm sao huynh nghĩ ra cách này?" Đừng nói với nàng mấy ngàn năm trước đã có cái thể loại thiêu nướng này nọ. Đương nhiên, cũng có món thịt dê nướng nhưng đó không tính là thiêu nướng. "Lúc ở Vô Tranh sơn trang, tiểu Điệp thường xuyên ở bên ngoài nướng đồ ăn." Hắn may mắn được nếm qua vài lần. Thanh Thanh như được giác ngộ: "Oh, muội còn đang hỏi tại sao huynh lại biết phương pháp thiêu nướng, hoá ra là do Điệp tỷ dạy huynh." "Thực vật không tồi, nhưng nếu có than thì tốt hơn." "Tiểu Điệp dạy ta ăn như vậy." "Quên đi, có ăn là tốt rồi." Đây là cổ đại a, có thể ăn đồ nướng là tốt lắm rồi, đừng có nhiều yêu cầu như vậy. Đoạn Tiêu cầm một xâu thịt đặt lên trên lửa: "Nàng thích ăn cái gì?" "Muội tự mình nướng, thiêu nướng chính mình động thủ sẽ ngon hơn." Thanh Thanh chọn chọn trong đống thực vật, tìm ra một xâu ngon nhất. "Ha ha, quả nhiên là muội muội của tiểu Điệp, cách nói chuyện cũng giống như nàng." Tự mình làm ra thì ăn mới ngon, những lời này chỉ có tiểu Điệp và Thanh Thanh mới nói ra được. Nàng giống tiểu Điệp như thế, không tin nàng là người củ a Vô Tranh sơn trang cũng không được. "Đương nhiên." Thanh Thanh đắc ý dào dạt: "Muội là Vân tứ mà, là Vân tứ đó. Đoạn đại ca, huynh làm sao chuẩn bị được mấy thứ này?" Nàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, lời nói ngu ngốc vậy mà cũng có thể nói ra. "Ta phân phó hạ nhân làm." Rất đơn giản, Minh Cung nhiều nô bộc như vậy, hô một tiếng là có thể. Thanh Thanh cười ngượng: "Muội biết." Vấn đề này ngay cả tên ngốc cũng biết! "Sau khi tiệc tuyển phi qua đi, nàng sẽ về Vô Tranh sơn trang sao?" Hắn đã hạ quyết tâm tóm lấy nàng, dù có xảy ra chuyện gì cũng không thả nàng đi. "Ân?" Thanh Thanh cười cười: "Đương nhiên, muội không có chỗ để đi." Đoạn Tiêu liếc nàng một cái: "Nàng có thể ở lại Minh Cung." Ở lại làm thê tử của hắn. "A?" Thanh Thanh ngây dại. Hắn bảo nàng lưu lại? Lấy thân phận gì? Muội muội? Bằng hữu? Thê tử? Thanh Thanh cúi đầu, khoé miệng hiện lên một tia mỉm cười: "Muội lấy thân phận gì lưu lại?" "Nàng là muội muội của tiểu Điệp. Minh Cung ai cũng biết tiểu Điệp là công chúa, nàng cũng sẽ là như thế." Đoạn Tiêu nhìn Thanh Thanh, nửa đùa nửa thật: "Nàng muốn làm Minh Vương phi sao?" Chỉ là muội muội thôi sao? Mấy ngày nay ở chung, nàng cứ nghĩ hai người bọn họ rất ăn ý. Nàng tưởng hắn cũng có chút thích nàng, hoá ra là hắn nể mặt Điệp tỷ. "Không có." Thanh Thanh lạnh lùng trả lời, dùng vẻ lạnh lùng để che giấu nỗi đau trong lòng. Nàng buông xuyên thịt trong tay, vén khăn che mặt lên, với tay lấy bình rượu đổ vào trong miệng. Uống quá nhanh, Thanh Thanh bị sặc, ho khan vài tiếng nàng đem bình rượu đặt trên đất, lấy tay che miệng. Đoạn Tiêu nhận ra nàng không vui, lại không biết mình có chỗ nào đắc tội với nàng: "Có sao không?" Thanh Thanh cười khó coi: "Không có việc gì a." "Đừng uống nhanh như vậy." Đoạn Tiêu đưa xâu thịt cho Thanh Thanh: "Trước tiên ăn một chút." "Cám ơn." Thanh Thanh nhận lấy xâu thịt, vén một góc khăn che mặt lên, hung hăng cạp một miếng lớn. Đoạn Tiêu, ngươi là đồ ngốc, đồ đầu gỗ đáng chết. Thanh Thanh coi xâu thịt giống như Đoạn Tiêu, vừa ăn vừa mắng thầm. Lúc nàng vén cái khăn che mặt lên, để lộ ra đôi môi đỏ mọng, làn da kia trơn mịn như nước, trắng trắng mềm mềm. Bên dưới cái khăn che mặt kia cuối cùng ẩn giấu một dung mạo như thế nào? Đoạn Tiêu cúi đầu, trong đầu óc hắn đang hình dung nàng. Hắn đã nhìn qua bức hoạ của nàng, thật sự là một tuyệt thế mỹ nhân, vậy thì tại sao nàng lại che mặt? Nhất định dung mạo thật của nàng còn đẹp hơn. Trong chớp mắt, hắn từng nghĩ giật khăn che mặt xuống để thấy rõ dung mạo của nàng. "Thanh Thanh, tại sao lại che mặt?" Một tuyệt đại mỹ nhân đương yên đương lành vì cái gì lại dùng khăn che mặt. Thanh Thanh rầu rĩ nói cho hắn: "Bởi vì muội rất xấu." Hiện giờ nàng thực sự xấu xí. "Nàng rất đẹp." Nếu nàng xấu thì trên đời làm gì có mỹ nhân. "Muội huỷ dung." Tâm tình Thanh Thanh không tốt, không muốn đem sự thật nói cho hắn, hắn không thích nàng, không muốn lấy nàng, vậy nói sự thật cho hắn có ích gì? "Huỷ dung?" Đoạn Tiêu kinh ngạc. Võ lâm đệ tứ mỹ nhân huỷ dung? Chuyện đại sự như vậy đáng lẽ phải truyền khắp giang hồ, tại sao hắn lại chưa nghe nói đến? "Đúng vậy, trúng độc, huỷ dung." Thanh Thanh lạnh lùng trả lời. Đoạn Tiêu rất ngạc nhiên nhưng rồi lại mỉm cười: "Dung mạo không đại biểu cho tất cả. Huống chi trên đời này không có loại độc nào Thủy cô nương không giải được, nàng không cần lo lắng." "Muội không lo lắng chút nào hết." Loại độc nàng trúng không phải là kỳ độc không thể giải. "Có thể cho ta nhìn mặt của nàng không?" "Thật xin lỗi, không thể." Nàng không nghĩ để hắn nhìn thấy dung mạo xấu xí này. Thanh Thanh ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người hắn: "Đoạn đại ca, huynh có người yêu chưa?" Đoạn Tiêu nói luôn không cần suy nghĩ: "Nàng ấy là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, nhất là đôi mắt kia, đôi mắt trong veo giống hệt như nàng. Tính tình tuỳ tiện, không câu nệ tiểu tiết, đôi lúc lại mơ hồ." Nói xong lời cuối cùng, khoé miệng hắn nhếch lên, ánh mắt toát ra vẻ sủng nịnh sáng ngời. (rồi, lại đạp vết xe đổ mà đi, thật là =.=) Trong lòng Thanh Thanh tự nhiên trầm xuống, hoá ra, người hắn thích vẫn là Vân nhi a. Lúc ở trong căn nhà của thợ săn trên ngọn núi đó hắn cũng trả lời nàng như vậy. Mặc dù hắn mất đi trí nhớ nhưng vẫn như cũ thích nàng ấy. "Nàng có biết nàng ấy là ai không?" Đoạn Tiêu cố ý hỏi nàng. Kỳ thực người mà hắn đang nói đến chính là nàng. Nàng trong bức hoạ, phong hoa tuyệt đại, nhất là cặp mắt hạnh kia giống như đã từng quen biết. Nơi hấp dẫn nhất trên người nàng chính là đôi mắt trong veo đó. Thanh Thanh nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Vân nhi." "Vân nhi?" Đoạn Tiêu trầm giọng. Lúc nghe được hai chữ kia, trong đầu tự nhiên vụt qua một hình ảnh, đáng tiếc hắn nhìn không rõ. Vân nhi là ai? "Chẳng nhẽ không đúng sao?" Thanh Thanh nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh chưa từng có. "Nàng nói rõ hơn một chút đi." Nàng họ Vân, hắn kêu nàng như vậy cũng được. "Muội mệt rồi, huynh chơi một mình đi." Trong lòng Thanh Thanh còn bỏ thêm một câu: "Đi tìm Vân nhi của huynh ấy." "Mệt mỏi?" Đoạn Tiêu nhìn ra nàng đang tức giận, nguyên nhân có vẻ đến từ nữ tử kêu Vân nhi kia. Vân nhi rốt cuộc là ai? Cái tên này nghe rất quen thuộc nhưng hắn lại nghĩ không ra. Hắn đã quên đi cái gì? Thanh Thanh cùng Vân nhi có quan hệ gì không? Thanh Thanh đứng lên, thở phì phì rời đi. Không khí thiêu nướng vốn lãng mạn đã tan rã nhanh chóng. **** Đại điện nghị sự, Đoạn Tiêu ngồi ở trên ngai vàng cau mày, trong lòng đang lo lắng. "Tiên sinh, ông thực sự vừa ý Vân đại tiểu thư sao?" "Lão phu xác thực đánh giá cao Vân cô nương." Công Tôn tiên sinh nói thật. "Tại sao?" Hắn muốn biết Thanh Thanh rốt cuộc tốt như thế nào? "Vân cô nương dịu dàng xinh đẹp, lạnh nhạt tao nhã, hơn nữa không có võ công, một thê tử như vậy không phải thích hợp với Vương nhất sao?" Một mỹ nhân yếu đuối dễ khiến cho nam nhân muốn bảo hộ nàng hơn. "Theo ý của ông thì nàng rất nhu nhược?" Hắn là do Công Tôn tiên sinh nuôi lớn, ý nghĩ của ông làm sao lại không hiểu rõ. "Đúng vậy." Không có nam nhân nào không thích nữ tử dịu dàng, ông tin tưởng Vương cũng không ngoại lệ. "Nếu Vân cô nương không yếu đuối giống như tiên sinh nghĩ, ông sẽ phản đối nàng làm thê tử của ta sao?" Đoạn Tiêu từ nhỏ không có mẫu thân, bốn tuổi chịu tang cha, hắn là do Công tôn tiên sinh một tay nuôi nấng. Công Tôn tiên sinh là thầy mà cũng là cha, chuyện cưới vợ quan trọng như vậy nhất định phải trưng cầu ý kiến của ông. "Chỉ cần Vương thích thì lão phu không có ý kiến." Cưới vợ là chuyện hệ trọng của đời, người sẽ ở cùng với nàng ta cả đời là Vương, ông không thể toàn quyền quyết định. Tư tưởng của ông tuy cũ kỹ nhưng không đến mức cổ hủ. Đoạn Tiêu cười bí hiểm: "Ta muốn lấy Vân Thanh Thanh." Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã biết mình muốn nàng. "Vân Thanh Thanh là ai?" Không có nghe nói qua nhân vật này. Thần a, là nam hay là nữ? "Vân Băng Tâm, bây giờ nàng đổi tên là Vân Thanh Thanh." Hắn từ tốn giải thích. Công Tôn tiên sinh thở phào một cái, là nữ thì tốt rồi. Là do Vương nhìn trúng, tốt rồi: "Lão phu không có ý kiến gì cả." Ông vẫn muốn Vân Băng Tâm làm thê tử của Đoạn Tiêu, nay hắn đã thích, ông cầu còn không được. "Có thể chuẩn bị hôn lễ." Đêm qua chia tay trong không vui, hắn biết Thanh Thanh tức giận. Muốn giữ nàng ở lại thì cách tốt nhất là làm cho nàng trở thành thê tử của hắn. Vân Thanh Thanh không hổ là người mà ông nhìn trúng, có thể bắt lấy trái tim của Vương, quả là lợi hại. Ông còn tưởng Vương thích nam nhân, hội tuyển phi lần này ông không nắm chắc được phần nào cả. "Vương, trước khi chuẩn bị hôn lễ, có thể cho lão gặp mặt Vân cô nương không?" Sau sự kiện Tần Vân, ông luôn nghĩ mọi biện pháp ép Đoạn Tiêu thành thân, nay hắn nguyện ý cưới vợ, ông tất nhiên phải cao hứng. Nhưng là...tân nương có thực sự thích hợp với hắn? "Có thể." Công Tôn tiên sinh là người từng đọc qua rất nhiều sách vở, dưới sự dạy dỗ của ông, Đoạn Tiêu hắn đã trở thành người tài trí vô song. Ông vẫn luôn cho rằng chỉ có nữ tử có tài nghệ xuất chúng mới xứng đôi với Đoạn Tiêu. Công Tôn tiên sinh trọng tài năng chứ không trọng dung mạo, cho dù Thanh Thanh thực sự bị huỷ dung cũng không có gì phải lo lắng. Với tài nghệ của Thanh Thanh, Công Tôn tiên sinh không thể bắt bẻ được gì. "Không bằng dựa theo kế hoạch đã định, để cho những vị cô nương muốn làm Minh Vương phi thi thố tài nghệ. Nếu vừa ý người nào thì lấy tất về." Nghe nói cơ thể Vân Thanh Thanh vốn yếu đuối chỉ sợ không sinh được đứa nhỏ. Nếu đã có nhiều mỹ nữ đến như vậy thì không bằng chọn thêm vài người. "Làm theo lời tiên sinh." Hắn thầm nghĩ chỉ lấy mình Thanh Thanh, sở dĩ làm theo đề nghị của Công Tôn tiên sinh vì muốn để cho Thanh Thanh náo động một hồi. Vô Tranh sơn trang lại sắp có thêm một vị thiên hạ đệ nhất nữa. Biểu diễn tài nghệ là bước cuối cùng trong quá trình tuyển phi, chỉ với thời gian nửa canh giờ, tin tức về việc trưa ngày mai tổ chức biểu diễn tài nghệ lập tức lan truyền khắp Minh Cung. Lúc nghe được tin tức kia, Thanh Thanh nhàm chán ngồi ngẩn người ở trên cây. Khi đó nàng rất kinh ngạc, thiếu chút nữa từ trên cây té xuống. Không hiểu vì sao nàng tự nhiên cảm thấy muốn khóc. Đêm qua bọn họ nói chuyện không thoải mái, hôm nay lại truyền đến tin tức tuyển phi. Nàng thực sự không có cơ hội sao? Hắn không thích nàng, hắn muốn lấy nữ nhân khác? Đoạn Tiêu đã ăn nàng, như thế nào có thể lấy người khác? "Thanh Thanh, ngươi tính sao bây giờ?" Thiên Thuỷ đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Thanh. Lúc nghe được tin này nàng cũng bị doạ cho hoảng sợ. Hai ngày nay, Thanh Thanh đều ra ngoài nói chuyện yêu đương với Minh Vương, tại sao lại đột nhiên tuyển phi? Lại muốn làm loạn? Thanh Thanh nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: "Có thể làm sao bây giờ. Giặc đến thì đánh, nước đến thì chặn. Ai dám cướp nam nhân của Vân Thanh Thanh ta, một cái tát đem kẻ đó oánh chết." Nàng làm bộ không để ý, trời biết trong lò ng nàng có bao nhiêu lo lắng. Thiên Thuỷ trợn trắng mắt: "Như vậy có được không?" "Có thể làm gì bây giờ? Ngươi muốn ta khóc sướt mướt, chạy đến nói cho hắn tất cả mọi chuyện rồi bắt hắn chịu trách nhiệm hay sao? Bằng vào năng lực của Thanh Thanh ta dư sức đối phó với một đám nữ nhân, yên tâm!" Sự việc đã đến nước này nàng chỉ có thể cố gắng đến cùng, lấy bất biến ứng vạn biến. "Nhưng mà..." Thiên Thuỷ sốt ruột đến mức suýt nữa bật khóc. Trải qua mấy ngày ở chung, các nàng đã là tỷ muội tốt. Thanh Thanh đem thân mình trao cho Đoạn Tiêu, nàng ta không lấy hắn thì còn có thể lấy ai? "Đừng nhưng mà, gả không được thì ta về Vô Tranh sơn trang dưỡng lão." Đại tỷ phu, Nhị tỷ phu, Tam tỷ phu đều là cự phú, nuôi một tên ăn không ngồi rồi như nàng cũng không thành vấn đề. Cho dù nàng cả đời không làm việc cũng không lo bị chết đói. "Ta phục ngươi rồi." Thanh Thanh đang định nói chuyện thì đã thấy Nhược nhi mang theo một cô nương đi vào: "Tiểu thư, vị cô nương này muốn gặp ngươi." "Ai a?" Bởi cành cây ngăn cản nên nàng không nhìn rõ mặt nàng ta. "Thanh Thanh cô nương." Ảnh Tử cung kính hành lễ với nàng. "Minh Vương hữu hộ pháp?" Thiên Thuỷ nghi hoặc, nàng ta đến đây làm cái gì? Thanh Thanh ngẩn cả người, không nghĩ rằng nàng ta lại tìm đến nàng: "A? Là cô sao?" "Thanh Thanh cô nương, ta có thể nói chuyện riêng với cô không?" "Đến đây." Không biết nàng ta muốn nói cái gì, nghe một chút chắc không sao. "Cám ơn." Ảnh Tử liếc mắt nhìn Thiên Thuỷ và Nhược nhi một cái: "Mời hai vị rời đi." Ánh mắt Ảnh Tử lạnh như hàn băng, Thiên Thuỷ bất giác run rẩy, lôi kéo Nhược nhi chạy ra bên ngoài. "Đi." Một người có thể lạnh lùng như vậy thật sự là kỳ lạ. Rõ ràng bây giờ là tháng ba mùa xuân, vậy mà Ảnh Tử đứng đó lại khiến cho người ta có cảm giác mùa đông đến sớm. Ảnh Tử dùng khinh công bay lên cây, ngồi đối diện Thanh Thanh. Một đôi mắt sắc như dao dừng ở trên người nàng. Ánh mắt của nàng ta quả thực đáng sợ, nếu là người bình thường e rằng đã ngã từ trên cây xuống! Thanh Thanh không phải người bình thường, thế nên ngoài cảm giác lạnh lẽo thì không cảm thấy sợ hãi. "Ảnh Tử cô nương, có chuyện nói thẳng." Thanh Thanh không để ý nghịch nghịch móng tay, cơ hồ đem nàng ta coi như không khí. "Cô nương không thể ở cùng một chỗ với Vương." Đều là người thông minh, nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Thanh Thanh liếc xéo nàng một cái, khoé miệng nhếch lên: "Vì sao? Hữu hộ pháp lấy thân phận gì để nói với ta những lời này?" Chẳng nhẽ là tình địch? Nữ tử này đích thực can đảm, nếu không phải vì...Nàng là người có tư cách trở thành Minh Vương phi nhất. "Lấy thân phận muội muội của Đoạn Tiêu." Giọng nói của nàng vẫn sắc bén như cũ nhưng trong đó đã ẩn chứa một tia cầu khẩn. "Thật có lỗi, ta không thể quyết định thay hắn." Nàng vẫn bày ra bộ dạng không liên quan đến mình. "Cô có thể đáp ứng ta đừng ở chung với ngài." Vương sớm đã quyết định lấy nàng, tuyển phi chỉ là hình thức mà thôi. Thanh Thanh nhìn Ảnh Tử bật cười: "Hữu hộ pháp, ta vì sao phải đáp ứng cô? Ta thích hắn, ta sẽ không bỏ cuộc." Bất luận là kẻ nào cũng đừng mơ tưởng thay đổi được quyết định của nàng. Ảnh Tử xúc động thốt ra: "Bởi vì hai người là..." Nàng cắn môi nén xuống, không thể nói ra những lời không nên nói. "Là cái gì?" Thanh Thanh nghe ra chút manh mối, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng. "Hai người không thích hợp." Ảnh Tử lạnh lùng nói: "Cô có biết không, Vương đã có nữ tử yêu dấu." Thực xin lỗi, nàng không có lựa chọn nào khác. Có nữ tử thương yêu? Là Vân nhi? Sắc mặt Thanh Thanh khẽ biến: "Tại sao hắn lại mất đi trí nhớ?" "Bởi vì nữ nhân mà ngài yêu đã chết. Công Tôn tiên sinh sợ ngài chịu không nổi đả kích nên đã cho ngài dùng một loại thuốc gọi là Vong Tình đan, sau khi ăn vào sẽ quên đi người mình yêu nhất." Ảnh Tử đè nén cảm xúc: "Trừ bỏ nàng, Vương sẽ không yêu bất cứ người nào khác. Có lẽ cô có chỗ nào đó giống như nàng nên Vương theo bản năng đối tốt với cô. Cô cho rằng ngài thích cô sao? Cô chỉ là kẻ thế thân cho người khác mà thôi." Nàng nửa thật nửa giả đem nguyên nhân Đoạn Tiêu mất trí nhớ nói ra. "Đã chết?" Sắc mặt Thanh Thanh trở nên rất khó coi. Nếu đúng như lời Ảnh Tử nói, Đoạn Tiêu chỉ xem nàng như vật thay thế thôi sao? Trong lòng hắn, vĩnh viễn chỉ có một mình Vân nhi? Cho dù mất đi trí nhớ, hắn vẫn theo bản năng mà yêu nàng. Sau khi dùng Vong Tình đan sẽ quên đi người mình yêu quý? Vậy vì sao hắn lại quên nàng? Chẳng nhẽ Đoạn đại ca thích nàng? Không có khả năng a. "Nàng chết như thế nào?" Ảnh Tử hiển nhiên không nói dối, chỉ có điều thần sắc hơi là lạ: "Đây là bí mật của Minh Cung, bất luận kẻ nào cũng không được nhắc tới." Thanh Thanh không chú ý đến vẻ quái lạ của nàng, trong đầu chỉ có một câu: "Ngươi chính là thế thân cho người khác." Thế thân, hoá ra nàng chỉ là vật thế thân! Hắn cho tới bây giờ chưa từng thích nàng, người hắn thích chỉ có Vân nhi. "Cô không hy vọng hắn sẽ mãi theo đuổi bóng ma của người yêu đã mất chứ?" Thanh Thanh bình tĩnh ngẩng đầu nhìn vào Ảnh Tử: "Để cho ta tới xoa dịu trái tim của hắn đi." "Cô là một nữ tử tốt, đáng được người ta yêu thương, ta không hy vọng cô làm thế thân cho người khác." Nàng nhìn thấy rõ Vương cũng yêu Vân Thanh Thanh, cũng nhìn ra được Thanh Thanh yêu ngài nhưng bọn họ không thể ở chung một chỗ. Ông trời nếu đã để nàng trong lúc vô ý phát hiện bí mật kia nghĩa là không muốn để họ phải vướng vào sai lầm. Bọn họ đã sai một lần, không thể sai thêm lần nữa. Thanh Thanh cười khổ: "Một khi đã yêu sâu sắc một người thì sẽ không để ý đến bất cứ chuyện gì. Ảnh Tử cô nương, cám ơn cô." Nàng đã quyết định làm thê tử của Đoạn Tiêu, không ai có thể làm lung lay quyết định của nàng. Nhìn bộ dáng chua xót của Thanh Thanh, Ảnh Tử cảm thấy mình đã gây ra tội ác tày trời, đè nén cảm giác áy náy trong lòng, nàng miễn cưỡng mở miệng: "Thanh Thanh cô nương, Vương không đáng để cô làm như vậy." "Đáng giá." Yêu một người, bất luận làm chuyện gì, chỉ cần là vì hắn thì đều đáng giá. Có lẽ nàng rất ngốc, nhưng nàng sẽ vui vẻ chịu đựng. "Thanh Thanh cô nương, không đáng, thực sự không đáng. Nếu cùng ngài ở chung một chỗ, cô sẽ hối hận." Thanh Thanh cười cười: "Sẽ không, ít nhất ta cũng phải thử qua." Nếu nàng buông tay dễ dàng như vậy thì mới là hối hận cả đời! "Thanh Thanh..." Thanh Thanh không để cho nàng nói hết câu đã chặn ngay lại: "Ảnh Tử cô nương, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng ta sẽ không từ bỏ. Không tiễn." Ảnh Tử kinh ngạc nhìn nàng, không có ý định rời đi. Thanh Thanh liếc nhìn nàng một cái rồi nhảy từ trên cây xuống. "Ảnh Tử cô nương, thứ lỗi cho ta không thể đáp ứng cô, hẹn gặp lại." Có cố gắng mới không thấy hối hận. "Các ngươi là..." Hai chữ cuối cùng nàng thực sự không nói nên lời.