“Hoan nghênh quý khách!” Sáng sớm Tiểu Ưu thuần thục đứng trong tiệm nghênh đón khách, tiệm đồ ngọt này nằm ở trung tâm thành phố, đến cuối tuần sẽ vô cùng bận rộn, Tiểu Ưu không làm xuể, cho nên cuối tuần Tần Hiểu Hiểu sẽ đến giúp, nhưng cuối tuần này Tần Hiểu Hiểu không thể đến, Tiểu Ưu có hơi thắc mắc nhưng vì quá bận rộn nên không thể gọi điện thoại hỏi lý do. “Đinh linh—-” Tiếng chuông cửa vang lên, Tiểu Ưu thấy hai người đi vào thì giật mình, hai người khách không mời mà đến này là dì và dượng út của Tần Hiểu Hiểu: “Con bé Hiểu Hiểu có tới chỗ cô không?” Trương Mỹ Lan đánh giá khắp cửa hàng của Tiểu Ưu, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Tiểu Ưu bận bịu đón khách, chờ khách ngồi xuống hết cô mới đi đến chỗ Trương Mỹ Lan: “À, tuần này Hiểu Hiểu không có tới chỗ con.” “Thật sự không tới?” Trương Mỹ Lan còn có chút không tin, hỏi ngược. “Ừ, không tới.” Trương Mỹ Lan nhướng mày, cố làm ra vẻ, sửa cổ áo một cái: “Được rồi, nếu con bé Hiểu Hiểu xuất hiện thì phiền cô kêu nó về nhà nhanh.” “A.” Dượng út đứng bên cạnh nhẹ kéo ống tay áo Trương Mỹ Lan, thấp giọng nói: “Em xem anh đã nói là Hiểu Hiểu không có ở đây, em còn muốn tới.” Trương Mỹ Lan bị kéo ống tay áo, không nhịn được nói: “Không đến thì làm sao biết rốt cuộc nó có tới hay không?” “Được rồi, hỏi xong rồi, đi nhanh đi, Tiểu Ưu, xin lỗi đã quấy rầy.” Trên mặt dượng nhỏ đầy áy náy kéo Trương Mỹ Lan rời đi. “Tiểu Ưu nói: “Ò, không sao hết.” Trương Mỹ Lan bị chồng kéo đi khỏi cửa hàng đồ ngọt, về đến nhà, bà ta ò e ò e kêu to: “Con quỷ nhỏ này đã mất tích mấy ngày, đúng là không coi hai người lớn chúng ta ra gì.” “Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi.” Dượng út ân cần nói. “Báo cảnh sát làm gì, anh ngu à, nếu nó thật sự mất tích, tài sản của chị hai không phải sẽ———-.” Nói tới đây Trương Mỹ Lan dừng một chút, tròn mắt liếc chồng mình một cái. Mặc dù biết suy nghĩ của vợ, nhưng ông ta vẫn do dự nói: “Chúng ta làm vậy, làm vậy không tốt lắm đâu.” “Cái gì mà không tốt, chẳng lẽ anh đã quên con quỷ nhỏ đó đối xử với chúng ta như thế nào?” Dượng út bị vợ mình hỏi vậy thì cứng họng, ông ta có chút bắc đắc dĩ ngồi lên ghế salon đọc báo. Cuối cùng cũng qua buổi trưa, Tiểu Ưu xem thời gian rồi gọi điện thoại cho Tần Hiểu Hiểu: “Alo, Hiểu Hiểu, chị đang ở dâu vậy? Hôm nay dì và dượng của chị tới chỗ em tìm chị, nhìn dáng vẻ rất gấp, chị nhanh gọi điện thoại về cho bọn họ đi.” Mặc dù Tiểu Ưu biết dì và dượng của Tần Hiểu Hiểu rất thực tế, những dẫu sao cũng là chuyện liên quan đến Tần Hiểu Hiểu, nên Tiểu Ưu vẫn gọi cho cô, buổi sáng không có thời gian, bây giờ rảnh nên mới có thể gọi. Tần Hiểu Hiểu nghe điện thoại, trong lòng âm thầm cười nhạt, ha ha, gấp gáp nhỉ, bọn họ gấp cái gì cô hiểu rất rõ: “Được, chị biết rồi, Tiểu Ưu.” “Ừ, được rồi, không nói với chị nữa, có khách vào rồi.” “Ừ, mau làm việc đi.” Cúp điện thoại, Tiểu Ưu ngẩng đầu phát hiện người đi vào là Tư Mộc Thành: “Ôi, là anh Chanh hả.” Tiểu Ưu mừng rỡ kêu lên. “Ừ.” “Lâu quá không nhìn thấy anh đi chung với chị Hiểu Hiểu, ha ha, hôm nay chị Hiểu Hiểu không có tới, anh uổng công rồi.” Tiểu Ưu từ quầy đi ra, trên tay bưng một ly cà phê đặt lên bàn Tư Mộc Thành. Tư Mộc Thành nghe thấy Tiểu Hưu nhắc tới Tần Hiểu Hiểu, anh ta có chút tự giễu thẩn thờ nói: “Cô ấy——-, ha ha, sau này sẽ không đi cùng anh nữa.” “Anh Chanh, lời này của anh có ý gì, chị Hiểu Hiểu đã xảy ra chuyện gì?” “Hì, cô ấy không xảy ra chuyển gì hết, rất khỏe mạnh, nhưng chuyện của cô ấy thì chờ cô ấy tới nói cho em biết đi.” “Anh Chanh, hai người, có phải hai người có hiểu lầm gì không?” “Hiểu lầm? Nếu là hiểu lầm thì tốt quá, không nói nữa, Tiểu Ưu, hôm nay anh đến giúp.” “À, được, bàn số 2 gọi bánh ngọt, phiền anh bưng qua giúp em.” “Được.” Một ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, Tư Mộc Thành có chút mệt mỏi ngồi trên ghế hút thuốc, tia khói mờ ảo bay xa: “Anh Chanh, cho anh.” Tiểu Ưu cười híp mắt đưa một cái khăn lông nóng qua: “Mau lau mặt chút đi.” “Ừ, cảm ơn.” “Anh Chanh, anh có tâm sự phải không?” “Không, không có gì.” “Được rồi, đừng gạt em, tâm sự của anh đã viết lên mặt rồi kìa.” Tiểu Ưu làm mặt quỷ muốn làm Tư Mộc Thành vui vẻ, nhưng người này lại không thay đổi gì. ……… Trong biệt thự của Nhậm Thiên Dã, Tần Hiểu Hiểu đã ở đây mấy ngày, giữa trưa nắng tốt, cô híp mắt nắm trên ghế mây trước cửa sổ, Nhậm Thiên Dã nhẹ nhàng đi tới, vòng lên hông cô từ sau lưng, bàn tay to không an phận động đậy, Tần Hiểu Hiểu sợ nhất là người khác đụng vào chỗ này của cô, bởi vì cô rất sợ nhột. “Được rồi, Dã, anh đừng làm rộn.” “Ừ, vậy em có nhường anh hay không———.” “Không muốn.” Tần Hiểu Hiểu nghịch ngợm trừng mắt nhìn, đẩy bàn tay to lớn của anh ra, tránh né truy đuổi của anh, nhưng lại không cẩn thận đụng vào hàng rào: “Ui da——-!” Tần Hiểu Hiểu cau mày kêu đau: “Bảo bối, sao vậy, em có sao không, mau tới cho anh nhìn xem.” Nhậm Thiên Dã ôm Tần Hiểu Hiểu thả lên ghế salon trong phòng khách, cẩn thận nhìn, khi anh thấy đầu gối cô đỏ bừng một mảng thì đau lòng, giống như người bị thương là bản thân anh vậy. Anh cầm hòm thuốc ra, bôi thuốc cho cô, vừa bôi vừa thổi: “Bảo bối, thoa thuốc, còn đau không?” “Ừ, bây giờ đỡ hơn một chút.” “Đau thì cứ kêu, ngoan, đừng chịu đựng.” Trong lòng Tần Hiểu Hiểu bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, đã từng, lúc nhỏ cũng có người đối xử với cô như vậy: Hiểu Hiểu, ôm một cái, đau thì cứ kêu, đừng chịu đựng. Nhưng sau đó cho đến khi cô lớn lên thì không còn ai quan tâm cô nữa, bao nhiêu năm qua đi, cô không ngờ mình lại được nghe câu này, âm điệu quen thuộc kia, trong nháy mắt các loại cảm xúc xông lên đầu Tần Hiểu Hiểu, nồng nặc không tiêu tán. ————-