Xe dừng trước một biệt thự tư nhân, Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng đi vào, vừa vào phòng, cô đã bị anh đè lên cửa hôn, nụ hôn của anh vội vàng cường thế và bá đạo, Tần Hiểu Hiểu bị hôn cả người nóng ran khác thường, hai tay nhỏ bất tri bất giác quàng lên vai anh, anh đột nhiên ôm lấy cô xoay vòng, Tần Hiểu Hiểu trải qua một trận trời đất quay cuồng rồi bị ôm vào phòng ngủ đầy hơi thở nam tính. Tần Hiểu Hiểu nằm trên giường, mái tóc như tơ lụa tản ra, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn người đàn ông hoàn mỹ trước mặt, anh dịu dàng vuốt ve tóc cô, bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bảo bối, em thật quyến rũ.” “Dã, em———.” Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm hai người đang đắm chìm trong ái dục thức tỉnh, là điện thoại của Tần Hiểu Hiểu, cô có chút áy náy nhìn Nhậm Thiên Dã một cái rồi nghe điện thoại: “Alo, Chanh.” “Hiểu Hiểu, em đang ở đâu?” Giọng nói vội vàng của Tư Mộc Thành từ đầu kia điện thoại truyền qua. “Chanh, anh gọi cho em có chuyện gì không?” Tần Hiểu Hiểu lập tức nghi ngờ nói. Tư Mộc Thành đột nhiên rống to: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc em ở đâu, có phải em đang ở cùng người đàn ông kia không?” “Chanh, em…” “Cô ấy ở chỗ tôi, cậu tìm cô ấy có chuyện gì.” Nhậm Thiên Dã lạnh giọng nói, trong nháy mắt không khí khẩn trương khác thường. Tư Mộc Thành nghe được tiếng Nhậm Thiên Dã, hận không thể lập tức bay qua: “Nhậm Thiên Dã, tại sao cô ấy lại ở chỗ anh, anh đã làm gì cô ấy?” Tần Hiểu Hiểu đi tới bên cạnh Nhậm Thiên Dã, ôm hông anh, nói vào điện thoại: “Chanh, em và Dã ở cùng nhau, em không sao hết, anh không cần lo lắng.” “Hiểu Hiểu, tại sao em lại ở chung với anh ta!” “Cô ấy ở cùng ai không phải do cậu định đoạt, được rồi, không có chuyện gì thì tôi cúp đây.” “Hiểu——.” Tút tút tút, tiếng điện thoại bị ngắt vang lên, tay Tư Mộc Thành run run nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát nó, ngay sau đó anh ta cầm chìa khóa xe đi nhanh ra ngoài. Sau khi xong việc Mân Mân đi tới siêu thị gần đó mua đồ, cô mua đồ dùng thường ngày, tới quầy quần áo cô lại coi hai bộ quần áo trẻ em, một bộ là váy công chúa, mộ bộ là váy màu hồng bánh ngọt, nhìn ra được cô rất thích hai bộ quần áo trên tay, nhưng không biết mua cái nào. “Nếu như thích, thì mua cả hai.” “A, Thì ra là anh.” “Ừ, gọi tôi là Kim Thuẫn được rồi.” “À, tôi tên Mân Mân, anh gọi tôi là chị Mân Mân được rồi.” “Chị Mân Mân? Ha ha———–tuổi của cô đâu có lớn như vậy?” “À, người khác vẫn luôn gọi tôi như vậy, cho nên tôi cũng quen.” “Thì ra là vậy.” “Ừ.” Hai người đột nhiên im lặng, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng: “Anh Kim, anh từ từ chọn, tôi mua xong rồi, tôi đi trước nha, hẹn gặp lại.” “Ừ, hẹn gặp lại.” Kim Thuẫn nhếch môi nhìn bóng lưng Mân Mân vội vả rời đi, cầm cái váy công chúa bị cô bỏ lại, đi tới quầy tính tiền: “Xin chào, làm phiền cô gói cái này lại cho tôi.” “Anh thật tinh mắt, đây là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, ừ, chắc hẳn con gái của anh rất đáng yêu, có một người ba tốt như anh, chắc cô bé rất hạnh phúc, được, tôi sẽ gói kỷ cho anh, tổng cộng 389 đồng.” Ba? Ha ha, xưng hô này làm cho Kim Thuẫn sửng sốt một chút, nhưng chỉ cười mà không phản bác. Kim Thuẫn cầm lấy gói quần áo đặt trong giỏ hàng, tiếp tục mua rau cải và thịt rồi mới tính tiền, hôm nay hắn đi siêu thị mua thức ăn cho ông chủ, không ngờ lại gặp người phụ nữ kia, chẳng biết tại sao khi gặp cô hắn lại muốn đến gần, có lẽ vì lần trước mua khăn choàng cổ ở chỗ cô, suy nghĩ lại thì thật buồn cười, nhưng hình như cô ở gần đây, như vậy có lẽ sau này còn có cơ hội gặp mặt. Kim Thuẫn lái xe tới biệt thự tư nhân của Nhậm Thiên Dã, vừa đậu xe trước cửa đã nghe được tiếng cải vả bên trong, hắn đi nhanh vào, nhìn thấy một vị khách không mời mà đến đứng trước mặt ông chủ lôi kéo tay cô Tần. “Nhậm thiếu——–.” Kim Thuẫn muốn đi lên giúp lại bị Nhậm Thiên Dã dùng ánh mắt ngăn lại. “Chanh, xin anh buông tay!” “Hiểu Hiểu, anh không thể!” “Anh———!” “Cậu Tư Mộc, mời cậu mau đi khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ kiện cậu tự xông vào nhà dân, hơn nữa Hiểu Hiểu đã là vợ tôi, cậu lôi kéo tay cô ấy như vậy thì rất không thích hợp!” “Anh nói gì?!” “Chanh, em và Dã đã đăng ký kết hôn rồi.” “Tại sao, tại sao vậy Hiểu Hiểu?! Em có biết lần này anh trở về là vì ——-.” “Đủ rồi, Chanh, trước giờ em chỉ coi anh là anh trai.” “Anh trai?! Ha ha ha…. Tần Hiểu Hiểu, anh nghĩ rằng tình cảm của anh đối với em, em đều biết, nhưng không ngờ chỉ có mình anh đơn phương tình nguyện, nghĩ lại thì thật con mẹ nó buồn cười! Nhưng Hiểu Hiểu, cho dù hai người kết hôn, anh cũng sẽ không từ bỏ! Một ngày nào đó anh sẽ có được em!” Tư Mộc Thành giống như người điên, cuồng tiếu rời đi, bóng lưng vững vàng, trên mặt đầy mờ mịt. ————