Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám
Chương 87 : Tương kế tựu kế, từ lành thành què (2)
“Độc Cô Hiểu, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Lâm Bảo Nhi lau nước mắt trên mặt, nhìn Độc Cô Hiểu đang tiến lại gần một cách đề phòng.
“Ngươi đi theo ta.”
Độc Cô Hiếu nắm lấy tay Lâm Bảo Nhi, kéo nàng đi ra ngoài.
“Tiểu…Vương gia!”
Hai người vừa bước ra khỏi phòng, không hẹn mà gặp Hồng Trần cũng đang vội vội vàng vàng.
” Chủ công, hai người…đang định đi đâu?”
Hồng Trần có chút nghi hoặc nhìn sắc mặt khác thường của hai người.
“Hồng trần, ngươi nhanh…”
“Câm miệng!” Độc Cô Hiểu nhìn Lâm Bảo Nhi với ánh mắt sắc bén, Lâm Bảo Nhi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ô ô ô…Tên này sao lại hung hãn như thế.
“Chúng ta ra ngoài có chuyện, một lát sẽ quay về.”
Nói xong, Độc Cô Hiểu kéo Lâm Bảo Nhi bước nhanh qua mặt Hồng Trần.
Hồng Trần sững sờ nhìn theo bóng lưng của hai người, hơn nửa ngày sau mới phản ứng lại, lầm bầm nói, “Chuyện này càng lúc càng náo nhiệt.”
“Uy, ngươi làm đau ta.”
Lâm Bảo Nhi cau mày, bất mãn vô lực nói một câu.
Độc Cô Hiểu giảm nhẹ lực đạo, “Còn đau không?”
Lâm Bảo Nhi không thèm để ý tới hắn, não của nam nhân này không phải đã bị úng nước rồi chứ. Trời mới biết hắn muốn dẫn nàng đi đâu, không lẽ đi “hủy diệt chứng cứ”?
Lúc hai người đi đến cửa thì Lam Hải đã chuẩn bị xong xe ngựa.
“Lên xe!” Khẩu khí Độc Cô Hiểu cũng không nhỏ.
Lâm Bảo Nhi bĩu môi, không tình nguyện leo vào trong xe ngựa.
“Chủ công…” Lam Hải nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Độc Cô Hiểu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Có chuyện gì quan trọng, hãy đến Đào Hoa Uyển tìm ta.”
Lời còn chưa dứt Độc Cô Hiểu đã nhảy lên xe ngựa, vội vã quất roi thúc ngựa rời đi.
Đào Hoa Uyển? Vẻ mặt Lam Hải tràn đầy nghi hoặc, chỗ đó là cấm địa mà! Cho tới bây giờ vương gia cũng không đặt chân đến đó…
Xe ngựa đi trên đường không ngừng xóc nảy, Lâm Bảo Nhi bên trong rung lắc dữ dội, nàng thật không ngờ Độc Cô Hiểu đích thân lái xe, thật ra hắn muốn đưa nàng đi đâu?
Nhanh như tên bắn, xe ngựa đã dừng chân dưới chân núi.
“Xuống xe.”
Độc Cô Hiểu vén màn xe lên, gọi Lâm Bảo Nhi một tiếng, nàng mở mắt ra, phát hiện sắc mặt Độc Cô Hiểu rất khó coi.
Lâm Bảo Nhi xuống xe, đập vào mắt chính là cả một rừng đào, cành lá xum suê, cảnh vật buồn bã, chẳng lẽ nơi này là Đào Hoa Đảo trong truyền thuyết?
“Đi thôi.” Giọng nói Độc Cô Hiểu mang theo sự thê lương không sao lý giải được, hắn cầm lấy tay Lâm Bảo Nhi, chậm rãi đi lên núi, mỗi bước đi như có ngàn vạn mũi kim đâm vào chân hắn. (Hoàng: Sao giống nàng tiên cá thế.)
Giữa sườn núi có một cái tiểu viện, trước cửa còn treo một tấm bảng lớn bằng gỗ ghi ba chữ thật to “Đào Hoa Uyển”.
Độc Cô Hiểu đứng trước cửa Đào Hoa Uyển, do dự một hồi, cuối cũng cũng đẩy cửa bước vào.
Trong sân cỏ hoang, hoa dại mọc khắp mặt đất. Nơi này dường như đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Lâm Bảo Nhi đi sau lưng hắn, nơi này hoang tàn vắng vẻ, khiến Lâm Bảo Nhi nhớ tới mấy bộ phim kinh dị mà nàng đã coi, trong lòng nàng sợ hãi một hồi — Nơi này quả thật là một nơi tốt để giết người diệt khẩu nha, Amen.
Từ lúc vào Đào Hoa Uyển vẻ mặt Độc Cô Hiểu càng ngày càng nghiêm trọng. Nhìn từng hàng cây ngọn cỏ, tất cả đều vẫn như trong trí nhớ của hắn.
Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
*Đây là câu thơ trong bài thơ Đề Đô thành Nam trang (hay còn gọi Đề tích sở kiến xứ) của Thôi Hộ. Theo nguyên tác là “tiếu đông phong” chứ không phải là “tiếu xuân phong”. Không biết sao vào đây thành tiếu xuân phong.
Dịch nghĩa:
Cửa này, năm ngoái, hôm nay,
Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng đào.
Mặt người giờ ở nơi nao?
Hoa đào vẫn đó cười chào gió đông.
Ai muốn hỏi thêm cứ hỏi google đại ca.)
Trong sân những cây đào vẫn căng tràn sức sống như trước, quả dày đặc khiến nhánh cây phải trĩu xuống.
Trước mắt Độc Cô Hiểu dần dần mờ nhạt, hắn dường như thấy mình lúc còn nhỏ, ngồi trong lòng của phụ thân hái đào, khi đó hắn cười rất vui vẻ, hơn nữa cười thật hạnh phúc, rất hạnh phúc…
Đào hoa như trước nhưng người cũng không còn nữa.
Bước chân Độc Cô Hiểu dần dần chậm lại, Lâm Bảo Nhi đứng bên cạnh nhìn hắn một cái, trong mắt hắn dường như có một nỗi đau thương khóa chặt bỗng nhiên tràn ra, khiến Lâm Bảo Nhi cảm thấy có chút khổ sở.
Độc Cô Hiểu dường như có rất nhiều chuyện thương tâm.
“Tới rồi!”
Lúc Lâm Bảo Nhi đang miên man suy nghĩ, Độc Cô Hiểu chạy tới trước cửa căn phòng duy nhất trong viện.
Độc Cô Hiểu kéo Lâm Bảo Nhi bước vào gian phòng đổ nát, tất cả mọi thứ trong phòng đều phủ đầy bụi, tuy nhiên Lâm Bảo Nhi nhận ra được gian phòng này là của nữ nhân.
Bảy bức bình phong diễm lệ, bàn trang điểm trạm trổ tinh xảo, màn che hồng nhạt, mọi thứ trong phòng như muốn tuyên cáo với mọi người rằng, căn phong này đã từng có người ở, một nữ tử hết sức xinh đẹp.
Độc Cô Hiểu tới trước bàn trang điểm, thuần thục mở ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp tinh xảo.
Cái hộp từ từ mở ra, một luồng ánh sáng màu tím khiến mắt Lâm Bảo Nhi hơi lóa.
Đó là một chiếc hoa tai Lưu Ly được buộc bằng sợi dây màu hồng, trong suốt không tỳ vết.
Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, hoa tai Lưu Ly này có vẻ rất rất quý báu, không ngờ trong gian phòng nhỏ thế này có cất giấu bảo vật,xem ra lời cổ nhân nói rất đúng—-phòng nhỏ không thể xem bề ngoài, nước biển không thể múc bằng gáo.
Độc Cô Hiêu đem cái vòng nhẹ nhàng đeo lên cổ Lâm Bảo Nhi, đến lúc Lâm Bảo Nhi nhận ra thì đôi hoa tai Lưu Ly đã đong đưa trước ngực nàng.
“Nương”, Độc Cô Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói thật thấp.
Hả? Hắn đang nói chuyện với ai vậy? Lâm Bảo Nhi cũng nhìn ra cửa sổ, ngoài cửa sổ không có một bóng người, trong sân chỉ có một cây đào nhẹ nhàng đong đưa trong gió tựa như đang múa.
“Nương từng nói muốn ta đem hoa tai Lưu Ly này tặng cho thê tử của mình, bây giờ ta đã đem nàng tới thăm ngươi.”
Ai? Ai là thê tử của hắn?( Hoàng: u chứ ai.)
Sau năm giây Lâm Bảo Nhi mới nhận ra, người mà Độc Cô Hiểu đang nói chính là mình.
“Ai nói ta sẽ gả cho ngươi? Ta còn chưa đồng ý?”
Lâm Bảo Nhi lập tức hét lớn lên, “Cái kia, đại nương Độc Cô, người đừng hiểu lầm, ta đem hoa tai Lưu Ly trả lại cho người a! Những vật quý báu như thế ta cầm không nổi!”
Lâm Bảo Nhi liền cởi ra.
“Không cho phép cởi!” Độc Cô Hiểu kéo lấy tay Lâm Bảo Nhi, “Ta nói rồi ta sẽ chịu trách nhiệm, ta nhất định phải lấy ngươi. Ngươi không có quyền cự tuyệt.” (Hoàng: Lần này thì chị chết nhé.)
“Đây là bức hôn, cưỡng đoạt dân nữ!” Lâm Bảo Nhi đảo tròn mắt, “Ngươi biết ta là ngươi như thế nào không? Ta đã có vị hôn phu, tên hắn nói ra sẽ dọa ngươi nhảy dựng.”
“Tư đồ Lăng An?” Độc Cô Hiểu cười lạnh, “Ngươi là ai ta đã sớm biết, nhưng mà, chuyện này với chuyện ta có thành thân với ngươi hay không, không có quan hệ.”
Lâm Bảo Nhi nổi giận giậm châm, tên nam nhân này sao lại cố chấp như vậy?
“Độc Cô Hiểu, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi nhất định phải lấy ta?”
“Bời vì …kỳ thật ta…”
Lâm Bảo Nhi bất đắc dĩ nhìn Độc Cô Hiểu, chuyện tới nước này thì cũng đành phải…
“Sáng nay lúc đứng lên, ngươi không phát hiện…không có chỗ nào khác thường sao?”
Khác thường?
Độc Cô Hiêu suy nghĩ, điều không khác thường chính là mình ngủ trên giường Lâm Bảo Nhi.
“Ga giường có phải là rất sạch sẽ?” Lâm Bảo Nhi tiếp tục nói.
Độc Cô Hiểu gật đầu, có chút không hiểu.
“Có phải là không có chút vết máu?”
Độc Cô Hiểu tiếp tục gật đầu, ngày hôm qua hắn bị thương sao? Hắn sao lại không biết? (Hoàng: Ôi anh ngây thơ thế.)
“Nói cách khác, ta, ngươi, chúng ta…Ngươi hiểu không?
Độc Cô Hiểu lắc đầu.
Lâm Bảo Nhi thật sự bị hắn làm tức chết rồi, điều cơ bản nhất mà hắn cũng không hiểu được là sao?
“Kỳ thật chuyện tối qua… chỉ có chúng ta biết, chúng ta đều quên hết đi không phải sẽ tốt sao?”
Lâm Bảo Nhi cắn răng, xém chút nữa nàng đã nói ra sự thật, lời nói vừa đến miệng nàng liền đổi chủ ý, sự thật không thể nói.
Có một số chuyện nếu nói ra hậu quả khó lường…
“Ta có nguyên tắc của ta.” Đôi mắt Độc Cô Hiểu nhìn về phía xa xăm, chuyện của nam nhân thì nam nhân phải gánh vác.
Bất cứ lúc nào hắn cũng không thể quên những lời phụ thân dạy bảo thuở nhỏ.
“Ngươi muốn ta bị tức chết hả.” Lâm Bảo Nhi cũng bất chấp ghế có sạch hay không liền ngồi xuống, “Muốn ta gả cho ngươi cũng được, nhưng mà ta là người Hán, người Hán ngươi có biết không?”
Vẻ mặt Độc Cô Hiểu mờ mịt.
“Ta biết ngươi sẽ không biết, người Hán chúng ta khi gả nữ nhân có rất nhiều tục lệ”, Lâm Bảo Nhi cố ý hắn giọng một cái, “Thứ nhất, chúng ta phản đối một chồng nhiều vợ, ngươi cưới ta, cả đời này cũng không thể cưới người khác, nếu như ta chết, ngươi cũng sẽ vì ta mà thủ tiết(Hoàng:ặc ặc.). Thứ hai, sau khi ngươi cưới ta, tất cả sự vụ lớn nhỏ trong nhà đều do ta giải quyết, kể cả động sản, bất động sản, cùng tiền tiết kiệm. Thứ ba, từ nay về sau, tất cả những gì ta nói ngươi phải nghe ta, về sau bất cứ lúc nào cũng đặt ta ở ngôi vị cao nhất. Thứ tư, ngươi phải tuân thủ tam tòng tứ đức, phu vi thê cương. Nếu bốn điều trên ngươi làm không được, mọi chuyện đều miễn bàn.”
Lâm Bảo Nhi ngẩn đầu lên, hắc hắc, cái này còn không hù được ngươi?
“Được, ta nguyện ý sẽ không lấy thêm phi tử, Nhữ Nam vương phi, về sau chỉ có một. Mọi chuyện trong Nhữ Nam vương phủ hết thảy đều do ngươi quản lý. Sự tình trong nhà, ta đều nghe theo ngươi. Về phần điều ngươi vừa nói, tam tòng tứ đức, đó là gì?”
Lâm Bảo Nhi không ngờ là Độc Cô Hiểu có thể trả lời dứt khoát như thế, nhìn dáng vẻ của hắn, vô cùng nghiêm túc, cũng không phải đang đùa.
Lâm Bảo Nhi thật sự muốn hỏi lão thiên gia, nàng đã gặp được kiểu nam nhân gì vậy hả?
“Ắc… Tam tòng tứ đức, chính là…” Lâm Bảo Nhi trầm ngâm một chút, chắc là điều kiện của mình nói ra không đủ hung ác, lần này phải nói điều gì đó kinh khủng hơn mới được.
“Khụ!” Lâm Bảo Nhi ho nhẹ một tiếng, “Ngươi nghe cho kỹ, tam tòng tứ đức chính là, trong cuộc sống hôn nhân, ta là chủ, ngươi là phó. Nữ tôn nam ti, sau khi thành thân, một chuyện đều phải báo cáo với ta trước rồi mới được làm. Mà chuyện của ta ngươi không có quyền can thiệp. Ngươi đã hiểu chưa?”
Độc Cô Hiểu nhìn Lâm Bảo Nhi, khóe miệng nâng lên tạo thành nụ cười mỉm, “Ta đáp ứng ngươi.”
“Cái gì? Chuyện này cũng có thể?” Lâm Bảo Nhi không tin nhảy dựng lên, “Ngươi còn là nam nhân không? Nếu ta hồng hạnh xuất tường ngươi cũng có thể nhịn?”
“Không sao cả.” Đôi mắt Độc Cô Hiểu nhìn chằm chằm vào hoa tai Lưu Ly trước ngực lâm Bảo Nhi, “Lấy ngươi là trách nhiệm của ta, về phần sau khi cưới ngươi, ngươi muốn làm gì đều là chuyện của ngươi.”
Tình yêu, hắn không nên có.
Trung thành, hắn cũng không tin.
“I phục You.” Lâm Bảo Nhi gật đầu. Độc Cô Hiểu, nam nhân này không hổ danh là đệ nhất kiêu hùng (người ngang ngược có dã tâm), làm việc không giống người thường, không giống người thường, khác hẳn với người thường…
Hai người trở lại Nhữ Nam vương phủ đã quá giữa trưa.
Cả vương phủ đang đợi Độc Cô Hiểu trở về ăn cơm.
Lâm Bảo Nhi vừa tiến vào nhà ăn đã thấy không khí hôm nay không giống bình thường. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Độc Cô Hiểu kéo Lâm Bảo Nhi đi thẳng đến bàn ăn. “Hôm nay ta có chuyện muốn tuyên bố.”
Mọi người ở đây đều ngưng thở, vẻ mặt khẩn trương nhìn Độc cô Hiểu.
“Mười ngày sau, ta sẽ cưới Tiểu Long Nữ làm thê tử, từ nay về sau nàng chính là Nhữ Nam vương phi.”
“A!” Lời vừa nói ra, mọi người đã xôn xao.
Lâm Bảo Nhi đứng sững sờ tại chổ, nhất thời quên pản ứng, mười ngày sau…một chữ thập thật to đang nhảy múa trước mắt nàng.
Lại nhìn những người khác, mặt Ngưng Sương trắng như tờ giấy, Lam Hải, Hoàng Tuyền bày ra vẻ mặt không thể tin được,chỉ có Hồng Trần rất bình tĩnh, trên mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn cười nhàn nhạt, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
“Hồng Trần”, Độc Cô Hiểu nhìn Hồng Trần một cái, “chuyện đại hôn giao cho ngươi xử lý.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Hồng Trần khẽ gật đầu.
“Ngưng Sương…” Độc Cô Hiểu lại nhìn Ngương Sương, “Ngươi…phụ trách phụ giúp Tiểu Long Nữ lựa chọn đồ dùng trong đại hôn, dù sao các người đều là nữ nhân, ta tin vào ánh mắt của ngươi.”
“Thuộc hạ…đã rõ.” Ngưng Sương rũ mi mắt xuống, giọng nói run rẩy trả lời.
“Chờ một chút.” Lâm Bảo Nhi đột nhiên hô to một tiếng, tất cả ánh mắt của mọi người “xoạt xoạt xoạt” đều tập trung trên người nàng.
Lâm Bảo Nhi không đếm xỉa tới mọi người, quay đầu chất vấn Độc Cô Hiểu: “Cho dù ta đồng ý gả cho ngươi, nhưng cũng không vội vàng quá chứ? ngươi đang có âm mưu gì sao?Ta phản đối, thời gian quá gấp, căn bản cũng không thể làm ra một hôn lễxa hoa, ta xem ít nhất cũng phải…ba tháng, đúng, thời gian ba tháng có thể được.”
“Không được, mười ngày.” Độc Cô Hiêu cự tuyệt một cách quả quyết lời đề nghị của Lâm Bảo Nhi.
“Tam tòng tứ đức!”
Độc Cô Hiểu cười, “Ngươi đừng quên, ngươi bây giờ còn chưa gả cho ta, những điều khoản của ngươi bây giờ cẫn chưa dùng được. Hôn sự của chúng ta mười ngay sau nhất định phải tổ chức.”
Cái này thật đúng là từ lành thành què, Lâm Bảo Nhi vạn phần hối hận, tên hắc y nhân chết tiệt, nếu bị bản tiểu thư bắt được, ngươi nhất định phải chết…
(Tiểu Hoàng Hoàng: Không hiểu sao ta lại ngửi thấy mùi âm mưu trong này.)
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
44 chương
59 chương
55 chương
76 chương
73 chương
87 chương