Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám

Chương 54 : Vân Vũ các (3)

Trên đường phu canh đã gõ qua canh ba. Lục Thiên Mặc từ trong thư phòng đi tới, trên mặt mang theo một chút mỏi mệt. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng phủ chút tro bụi trên người, lúc sau theo thói quen đi hướng về phía Vân Vũ các. Ánh trăng trong sáng đem thân ảnh gầy yếu của hắn kéo thật dài trên mặt đất. Bên trong Vân Vũ các thực im lặng, Thanh Lệ đứng ở cửa viện lẳng lặng đợi Lục Thiên Mặc đến. “Vương gia!” Thời điểm nhìn thấy Lục Thiên Mặc, nàng hơi hơi cúi người, “Công tử đã ngủ say.” “Ân!” Lục Thiên Mặc gật gật đầu. “Chủ tử. . . . . .” “Còn có chuyện gì?” “Công tử không có uống bát canh kia, nhưng mà nô tỳ đã đốt huân hương ở trong phòng hắn, lúc này hắn chắc chắn đã ngủ rất say.” “Đã biết, ngươi đi xuống đi!” Lục Thiên Mặc phất phất tay, Thanh Lệ liền nghe lời lui đi ra ngoài. Giờ phút này trong Vân Vũ các cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Lục Thiên Mặc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, khinh thủ khinh cước* tiêu sái tới bên gường Lâm Bảo Nhi. *Khinh thủ khinh cước: nhẹ chân nhẹ tay. Xuyên thấu qua màn sa trướng hồng nhạt, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt trắng nõn của nàng. Giờ phút này Lâm Bảo Nhi ngủ thật sự rất say, nàng ôm chăn, chu cái miệng nhỏ nhắn, giống như là một đứa trẻ, ngay cả khóe mắt đều mang theo ý cười. (Hàn: dễ thương chết mất ) Lục Thiên Mặc đứng sừng sững ở bên giường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ôn nhu. Chính mình rốt cuộc thích hắn chỗ nào đây? Ngay cả chính hắn đều không rõ. Hay là duyên phận mà ông trời an bài cho hắn sao? Tay Lục Thiên Mặc khẽ dừng ở trên mặt của Lâm Bảo Nhi vuốt nhẹ . Làn da của nàng thực trơn bóng, trắng nõn mềm mại giống như của một cô gái mới lớn. Tưởng tượng đến đây tay của Lục Thiên Mặc bỗng nhiên dừng lại. Tim của hắn bỗng nhiên đập rất nhanh, loại cảm giác này trước kia cho đến bây giờ đều chưa từng có. Có lẽ giống như người khác vẫn nói chính là “Yêu”, nét mặt của Lục Thiên Mặc lộ ra một nụ cười tà mị, như vậy khiến cho bọn họ trở thành chân chính “Vợ chồng”, chính mình thật sự yêu thương một nam nhân, hắn cũng không cho đây là chuyện hoang đường tới cỡ nào. Lục Thiên Mặc nhẹ tay chạm vào môi của Lâm Bảo Nhi, chậm rãi trượt đến cần cổ của nàng, thời điểm đụng tới áo của nàng, hắn hơi hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người lúc ngủ mà còn mặc nhiều áo như vậy. Lâm Tiểu Bảo cũng thật là có chút kỳ quái. . . . . . Lục Thiên Mặc cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, môi của nàng, có một loại hương vị ngọt ngào, giống như xử nữ. Làm cho Lục Thiên Mặc dần dần trầm mê. Hắn hôn càng ngày càng không kiêng nể gì, động tác hai tay cũng dần nhanh hơn. Bàn tay to chậm rãi đem quần áo trên người Lâm Bảo Nhi từng chút một cởi bỏ. . . . . . Ngay khi tay của Lục Thiên Mặc đụng tới ngực Lâm Bảo Nhi, đụng vào một mảnh mềm mại, khiến cho hắn cả người trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh. Hắn dĩ nhiên là. . . . . . Lục Thiên Mặc không thể tin được nhìn thiên hạ đang ngủ say trên giường, trong đồng tử màu hổ phách hiện lên một tia khác thường. Hắn từng hưởng qua rất nhiều nữ nhân, nhưng là lúc này đây hắn lại có vẻ phá lệ hưng phấn. Lục Thiên Mặc ngồi thẳng lưng ở bên giường, ánh mắt u ám thâm thúy ở trên người Lâm chậm rãi lưu luyến, ngũ quan xinh xắn như vậy thật là không nên thuộc về một nam tử. Hắn vì cái gì lại không phát hiện ra sớm một chút? “Xem ra, ngươi thật sự là nữ nhân mà ông trời ban cho bổn vương.” Lục Thiên Mặc thì thào vươn tay nhẹ nhàng giúp Lâm Bảo Nhi mặc lại quần áo, rồi cẩn thận giúp nàng đắp lại cái chăn. Nụ cười đặc biệt ôn nhu ở trên khuôn mặt của hắn chậm rãi lan ra. . . . . . Hắn muốn nàng, không chỉ là thân thể, còn muốn cả linh hồn nàng. Hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện cùng hắn ở một chỗ, một đời một kiếp thuộc về hắn. . . . . . Ngày hôm sau thời tiết phá lệ tươi đẹp. Lâm Bảo Nhi vừa mới tỉnh lại, cảm thấy cả người không được tự nhiên. Tối hôm qua. . . . . . Nàng hình như nằm mơ một giấc mộng kỳ quái. Nhưng mà, nàng vô luận như thế nào cũng không nhớ nổi nội dung trong mộng. “Công tử!” Thanh Lệ tựa hồ đã canh giữ ở bên gường của nàng từ sớm, thấy nàng tỉnh lại, lập tức ân cần giúp nàng bưng tới nước rửa mặt. “Công tử, thỉnh dùng!” Đột nhiên từ một nô tài hầu hạ chủ tử biến thành một chủ tử được người hầu hạ, chuyển biến lớn như vậy khiến Lâm Bảo Nhi phản ứng có chút chậm chạp. Nàng đờ đẫn gật gật đầu, mặc cho Thanh Lệ cầm một cái khăn mặt ở trên mặt của nàng lau chùi đi. Xem điệu bộ này, Lâm Bảo Nhi hoài nghi Thanh Lệ có phải là coi mặt của nàng trở thành sàn nhà, lau lại sát, lau lại chùi, chỉ còn chưa đem da mặt lột ra. “Tốt lắm! Tốt lắm!” Lâm Bảo Nhi từ trên giường đứng dậy, tuy rằng nàng tự nhận là da mặt đủ dày, tuy vậy vẫn không chịu nổi nàng trái sát sát phải lau lau như vậy a? Thanh Lệ thần tình vẫn như trước tươi cười, “Công tử, để nô tỳ giúp ngươi thay y phục!” “Thay. . . . . . thay quần áo?” Lâm Bảo Nhi cúi thấp đầu, “Để ta tự làm là được rồi, ta không quen để cho người khác thay y phục.” Ai, cái cuộc sống giống sâu gạo này cơm đến tận mồm, mặc quần áo chỉ cần chìa tay ra. . . . . . Kỳ thật nàng không phải là không thích. Tránh ở sau bình phong thay một bộ y phục thanh sắc mới, Lâm Bảo Nhi không biết tại sao bỗng nhiên nhớ tới Lục Thiên Mặc, cái tên đem nàng tới nơi này, không có khả năng cứ như vậy không quan tâm a? Việc này tuyệt đối không giống tác phong của hắn. “Thanh lệ tỷ tỷ, Vương gia đâu?” “Vương gia hắn. . . . . . Tối hôm qua đã ra đi, hiện tại không ở trong phủ.” Thanh lệ vẻ mặt bình tĩnh trả lời. “Ờ!” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, trách không được! Tên kia quả nhiên không ở nhà, như vậy nàng không phải được tự do sao? “Lăng Hương Viện” Ba chữ này lóe lên trong đầu Lâm Bảo Nhi. “Thanh Lệ, ta. . . . . .” Lâm Bảo Nhi cau mày, vẻ mặt thống khổ xoa xoa đầu, “Không biết vì cái gì lúc ngủ dậy liền cảm thấy đầu óc choáng váng.” Một bên Thanh Lệ theo bản năng nhìn nhìn hương tro trong lư hương, cái loại huân hương này hẳn là không có tác dụng phụ nha. “Ai nha! Đau quá!” Thấy Thanh Lệ không có phản ứng, Lâm Bảo Nhi lập tức kêu lớn, “Đầu đau quá, Thanh Lệ, ngươi giúp ta đi tìm đại phu được chứ?” “Hảo, hảo, nô tỳ liền đi làm ngay.” Thanh lệ không dám chậm trễ, vội vã chạy ra cửa. Chủ tử này là người mà Vương gia ngàn vạn dặn dò phải hầu hạ thật tốt, nếu thật sự là huân hương gây vấn đề gì thì trách nhiệm của mình thực không nhỏ . Hì hì, bị lừa rồi! Lâm Bảo Nhi nhìn thấy thân ảnh của Thanh Lệ chạy ra đại môn, lập tức sửa sang lại quần áo, chạy về hướng cửa viện. “A!” Lâm Bảo Nhi cảm thấy cái trán tê rần, nàng hình như là đụng vào tường rồi, không thể a? Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đại Hùng với vẻ mặt không cảm xúc đứng ngay trước mặt nàng. Oa! Một bức tường người thật là lớn!