Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám

Chương 52 : Vân Vũ các (1)

Đi qua mấy hành lang quanh co gấp khúc, khi thân ảnh của Tiểu Phi sớm đã biến mất vô tung vô ảnh. Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng buông lỏng tay vẫn đang kéo Lục Thiên Mặc. “Ngươi chán ghét nàng sao?” Lục Thiên Mặc nhìn phía trước không chớp mắt, thanh âm thản nhiên, nhưng là lại lộ ra uy nghiêm vô hạn. “Có một chút.” Lâm Bảo Nhi thấp giọng trả lời. “Đã biết.” Lục Thiên Mặc khẽ gật đầu, “Từ nay về sau, ở trong Lạc thân vương phủ, ngươi sẽ không phải nhìn thấy nàng nữa.” “Hả?” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.”Ngươi nói giỡn hay sao? Nàng chính là lão bà của ngươi, ngươi dự định làm gì nàng? Đuổi ra khỏi phủ sao? Mưu sát thê tử? Hủy thi diệt tích(giết người dấu xác)?” “Ngươi muốn ta như thế nào? Chỉ cần ngươi thích, nàng có thể mặc cho ngươi xử trí.” Thời điểm Lục Thiên Mặc nói ra lời này vẻ mặt vô cùng thoải mái, thật giống như là xử lý một con chó lạc vậy. Lâm Bảo Nhi âm thầm líu lưỡi, nam nhân này tâm địa ngoan độc đến đáng sợ, ai dám nói độc nhất phụ tâm* nào? Người nói ra lời này nhất định là nam nhân a. *Độc nhất phụ tâm: độc nhât trên đời là tâm địa đàn bà. (Hàn: bất công a) “Thế nào?” Lục Thiên Mặc nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Bảo Nhi, giống như muốn nhìn thấu tâm tư trong lòng của nàng vậy. “Không được, ta không phải cái ý đó. Huống chi ta đối với đại nữ nhân đã thành thân không có chút hứng thú.” Lâm Bảo Nhi lập tức kiên định lắc lắc đầu, “Lão bà của ngươi thì ngươi tự mình lưu lại chậm rãi mà hưởng thụ đi! Này. . . . . . Đồ vật này nọ vẫn là không nên dễ dàng giao cho người khác xử lý.” Kỳ thật Lâm Bảo Nhi muốn nói chính là “Lão bà của ngươi căn bản không phải là đồ vật a.” Bất quá cuối cùng, nàng vẫn là cho rằng hắn coi lão bà như là cái đồ vật. Có lẽ ở trong mắt Lục Thiên Mặc nàng từng là một tác phẩm nghệ thuật, hiện giờ lại thành một cái phế phẩm. . . . . . Khóe miệng của Lục Thiên Mặc hơi giật giật, đáy mắt giống như có dòng nước chảy qua mỉm cười. Hắn thích biểu tình của Lâm Bảo Nhi lúc này, biểu tình giống như một tiểu cô nương đang ghen vậy, thực đáng yêu. (Hàn: thì người ta là tiểu cô nương hông như vậy thì muốn như thế nào. Mà Bảo Nhi tỷ ghen bao giờ vậy ta! Mặc ca ca mắt có vấn đề) Trong khi nói chuyện hai người đã bước tới đại môn “Lăng Hương viện”. Đây là cái viện lớn nhất trong Lạc thân vương phủ. Ở bên trong đều là những người từng là sủng thiếp của Lục Thiên Mặc. Nói trắng ra, nơi này chính là một tòa lãnh cung. Từ trong viện thỉnh thoảng truyền ra tiếng người ồn ào, còn có mấy tiếng động “Binh! Lách cách! Bàng” khả nghi. . . . . . “Ta phải ở trong nơi này sao?” Lâm Bảo Nhi dừng chân ở trước đại môn sơn son, tò mò nghiêng tai lắng nghe thanh âm trong viện, nơi này hình như rất náo nhiệt đây! Không biết đang làm cái gì. “Không,” Lục Thiên Mặc lập tức như bị điện giật lắc lắc đầu, “Nơi này không phải là nơi ngươi nên tới, nơi của ngươi ở cách vách.” Nói xong hắn liền kéo cánh tay của Lâm Bảo Nhi tiếp tục đi về phía trước, vừa đi một bên vừa dặn dò nói, “Lúc ngươi không có việc gì tốt nhất ít đi qua lại Lăng Hương viện thì tốt hơn. Nơi đó. . . . . . Không phải nơi ngươi nên đến.” Nơi không nên đến, chẳng lẽ là. . . . . .Căn cứ bí mật sao? Giấu kho báu sao? Vẫn là kỹ viện tư nhân? Phản ứng của Lục Thiên Mặc cùng cách nói làm cho Lâm Bảo Nhi đối vớinơi “Không nên đến” này, sinh ra nồng hậu hứng thú. “Vương gia!” Trong lúc Lâm Bảo Nhi trong lòng đang tính toán mấy việc nho nhỏ, một thanh âm trầm thấp khàn khàn bỗng nhiên từ phía trước của nàng truyền đến. Đường đi trước mặt nàng tựa hồ trong nháy mắt trở nên tối sầm. Lâm Bảo Nhi hơi hơi ngẩng đầu, một con quái vật khổng lồ, không, hẳn là người khổng lồ. Giờ phút này đang đứng ở trước mặt của nàng, cúi đầu đợi Lục Thiên Mặc phân phó. Người này nhìn như thế nào cũng phải cao đến hai thước đi? Chẳng lẽ là người bảo vệ khổng lồ trong truyền thuyết sao? “Ừ, Thanh Lệ, sau này vị này chính là chủ nhân của ngươi.” Lục Thiên Mặc chỉ Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh. “Thanh Lệ bái kiến công tử!” Một giọng nói nữ tử tựa như chuông bạc dễ nghe truyền vào trong lỗ tai của Lâm Bảo Nhi. “A!” Lâm Bảo Nhi cắn cắn ngón tay, gặp quỷ, người khổng lồ trước mắt này rõ ràng là nam nhân a! Vừa rồi thanh âm của hắn còn rất thấp, như thế nào hiện tại. . . . . . “Công tử!” Ngay tại thời điểm Lâm Bảo Nhi nghi hoặc khó hiểu, từ sau lưng của người khổng lồ đi ra một nữ tử xinh xắn hoạt bát, thân thể của nàng chỉ cao có một thước bốn mấy, trên người cũng mặc một bộ váy áo nha hoàn màu trắng của Lạc thân vương phủ. “A, ha ha!” Lâm Bảo Nhi cười gượng hai tiếng, “Công tử” cùng “Công công” này hai cách xưng hô chỉ kém có một chữ, nhưng mà, so sánh rồi nàng vẫn là thích câu trước hơn. “Công tử” “Công tử” gọi như vậy kiến nàng thấy lâng lâng.(Hàn: tỷ tỷ thật dễ thương a!) “Vương gia ngài cứ an tâm, nô tỳ nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố công tử, hắc hắc hắc. . . . . .” Tiếng cười này. . . . . .sao lại lạnh như thế?