Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám
Chương 34 : Chuyện kẻ trộm (2)
“Kẻ trộm?” Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái “Chẳng lẽ các vị chính là anh hùng hảo hán trong truyền thuyết chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, hành hiệp trượng nghĩa, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, được gọi là vĩnh viễn không nói bỏ cuộc ‘ Gặp chuyện bất bình rống một tiếng’ tiếng tăm lừng lẫy sơn tặc đại ca?”
“Ha ha, tiểu tử ngươi cũng có chút kiến thức, các huynh đệ mau cho hắn nhìn,” Tặc lão đại ra lệnh một tiếng, thủ hạ của hắn chính là bốn người sơn tặc kia lập tức đồng thời xoay người sang chỗ khác như được huấn luyện trước, Lâm Bảo Nhi nhìn chăm chú chỉ thấy bốn người bọn họ ở sau lưng áo đều có in một chữ “Tặc” thật to, chữ lớn màu trắng trên y phục màu đen thật sự là vô cùng chói mắt.
Rêu rao khắp nơi, ăn mặc trang phục sơn tặc thống nhất? Mấy tên trộm này quả nhiên không giống trộm thường.
“Tiểu đệ thực sự là bội phục bội phục,”Lâm Bảo Nhi chắp tay, “Chỉ là… các người bắt ta tới làm gì? Ta trên không lừa dối người già cùng mẹ goá con côi, dưới không khi dễ trẻ nhỏ, ở giữa lại càng không tiêu phí chơi gái đánh bài, cũng không ép dân nữ vào thanh lâu, ta quả thật là dân lành chính hiệu nha.”
“Ngươi?”Tặc lão đại cười ha ha, “Chúng ta nhận được mật nói ngươi vô cùng giàu có, hơn nữa tiền tài của ngươi đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng.”
“Là tên Vương bát đản nào nói bậy? Ta muốn cùng hắn đối chất! Trở lại vấn đề, lão đại, ngươi xác định đại phú ông ngươi muốn bắt là ta sao?”
“Ừm…việc này….” Tặc lão đại suy nghĩ một chút “Ta không quản được nhiều việc như vậy, trước đem ngươi trói lên núi rồi tính tiếp, tiểu tử ngươi đừng có mong giở trò với ta.”
Ai Việc đã đến nước này thì Lâm Bảo Nhi đành phải tự than thở mình gặp xui xẻo vậy. Nàng bị mấy tên sơn tặc áp giả một đường lảo đảo lên núi.
Tuy rằng dọc theo đường đi nàng giải thích liên tục rằng nàng không phải người bọn họ muốn tìm, thế nhưng đành chịu là sơn tặc này căn bản là muối không vào đầu được. (Linh: ta nghĩ ý ở đây là mấy tên này không hiểu được lời tỷ ấy nói)
Này thật đúng là tú tài gặp phải binh lính, có lý nhưng không dùng được.
Đoàn người trải qua một phen lặn lội cuối cùng cũng đi tới cứ điểm sơn tặc – Tật Phong trại.
“Tật Phong trại? Tên trại rất mạnh mẽ! Đúng! Phi thường tốt!” Lâm Bảo Nhi nhìn mấy chữ lớn ngay trên cửa ra vẻ thật lòng gật đầu, hiện tại việc duy nhất nàng có thể làm chính là cố gắng hết sức giữ quan hệ tốt với đám sơn tặc này, như vậy mới có cơ hội chạy trốn.
“Tiểu tử ngươi cũng thật tinh mắt, tên sơn trại là do lão đại của chúng ta đạt được.”Một tên sơn tặc ở cạnh bên cười nói.
“Tiểu Tam Nhi, ngươi làm sao lại nói nhiều quá vậy!” Sắc mặt Tật phong trầm xuống, “Trước đem tiểu tử này giam vào nhà ngục lớn đi.”
Lâm Bảo Nhi âm thầm bĩu môi, Tật Phong lão đại này có vẻ mặt so với than đá còn muốn đen hơn.
“Đi, ngươi nhanh lên một chút.” Hai tên sơn tặc một đường xô đẩy đem Lâm Bảo Nhi tới địa lao, dọc theo đường đi Lâm Bảo Nhi âm thầm nhớ kỹ quảng đường đã đi qua, may là cái địa lao trong sơn trại cũng không quá xa cửa lớn.
“Vào đi thôi!”
Lâm Bảo Nhi buồn bực nhìn vào nhà tù với những thanh chắn bằng sắt, trời ạ, sao lại không là nhà tù bằng gỗ? Vì sao lại là bằng sắt? Vậy thì không phải rất khó trốn thoát sao?
Nàng uể oải nhìn xung quanh phòng giam, hoàn hảo, hoàn cảnh ở đây so với phim truyền hình thì tốt hơn rất nhiều, có một giường gỗ sạch sẽ, còn có chiếu cùng chăn bông, không nghĩ tới nhà tù của sơn tặc núi này lại có thể có nhân tính như vậy, thật đúng là ngoài dự đoán của ta nha.
Vừa tới thì bỗng nhiên thấy an tâm, Lâm Bảo Nhi đến bên giường gỗ nằm xuống, tiện tay kéo cái chăn(mền) đắp lên người, lăn qua lăn lại nửa ngày hẳn là đã tới thời gian ngủ trưa.
“Khò khò…” Lâm Bảo Nhi lăn ra ngủ lúc nào không hay.
“Hắn ngủ nhìn rất ngon.” Tật Phong đứng ở cửa phòng giam Lâm Bảo Nhi, nhìn bộ dạng ‘hắn’ ngủ thật sâu mà không nhịn được cười cười.
“Lão đại, ta đã phái người đi thăm dò rồi, chúng ta hình như là thực sự bắt sai người,” tiểu Tam Nhi đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi “vậy hiện tại nên làm gì bây giờ?”
“Nếu đã bắt tới rồi thì nhốt hắn vài ngày, địa lao này cũng đã vắng vẻ lâu ngày, hơn nữa….”
“Mấy tên vô lại kia, chết tiệt, mau đem mẹ các ngươi thả ra ngay!” (Linh: đoạn này ta hơi chém tí)
Tật Phong nhíu nhíu lông mày, cái điệp khúc này mỗi ngày hắn đều nghe được, đúng là giọng của một người đàn bà chanh chua.
“Lão đại”Tiểu tam Nhi đồng dạng đăm chiêu ủ dột ,” Mụ đàn bà thối kia lại bắt đầu mắng chửi, hay là chúng ta dứt khoát thả ả ra đi không thì cô ta cũng sắp trở thành mẹ chúng ta thật. Ngày đêm phải đưa tới đồ ăn nóng sốt, ban đêm lại muốn xông hương thơm, rồi còn tắm với cánh hoa, càng tức giận là cách một ngày lại còn còn muốn chuyên gia giúp ả xoa bóp.”
“Thả nàng chúng ta không phải càng lỗ vốn sao?” Tật Phong cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đây là cho người ăn sao? Ta muốn ăn tổ yến thượng đẳng, tổ yến, ngươi có biết hay không. Tật Phong ngươi hắc tiểu tử, mau lăn ra đây cho ta.”
“Ai vậy nha? Ngươi có thể yên lặng chút được không?”
Lâm Bảo Nhi vẻ mặt tức giận mở hai mắt “Ngươi, cô… ông đây hay bị tuột huyết áp đấy, cũng dám đánh thức ta? Ngươi có phải muốn chết sớm?”
Ôi chao! Tật Phong cùng tiểu Tam Nhi hai mặt nhìn nhau, thật là khéo, một bà cô đã khó hầu hạ, bây giờ lại thêm ra một ông dượng.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
44 chương
59 chương
55 chương
76 chương
73 chương
87 chương