Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám
Chương 20 : Yêu thích ta ngươi chết không yên đâu (1)
Ban đêm, An Bình Cung.
“Tiểu Bảo, ngày hôm nay ngươi cực khổ cực rồi?” Nhĩ Tư Nhụy nghiêng người nằm ở trên giường ngủ, vẻ mặt mỉm cười nhìn Lâm Bảo Nhi.
” Không cực khổ, không cực khổ!” Lâm Bảo Nhi ngồi xổm bên cạnh giường, cẩn thận tỉ mỉ bóp chân cho Nhĩ Tư Nhụy, “Nô tài có thể vì hoàng thượng cùng nương nương dốc sức, cực khổ nữa cũng là đáng giá, nương nương ngài hiện tại thân thể cốt nhược, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều mới được a!”
“Tiểu Bảo, ngươi thực sự là càng ngày càng biết ăn nói.” Nhĩ Tư Nhụy cười cười, “Bất quá, người có thể làm cho Đại Mạc hoàng triều đệ nhất tài tử Tư Đồ Lăng An nhìn với cặp mắt khác xưa, ngươi vẫn là người thứ nhất.”
“Đúng vậy! Tiểu Bảo! ngươi rất lợi hại!” Sơ Lôi ở một bên vẻ mặt sùng bái, “Ngươi không biết đấy thôi, Tư Đồ đại học sĩ kia ỷ vào Tư Đồ gia ở trong triều địa vị hiển hách cả ngày giương ra kiểu mắt cao hơn trán, bộ dáng cậy tài khinh người. Ngày hôm nay hắn cư nhiên trước mặt bách quan cam nguyện chịu thua, đây thật đúng là chuyện rất kỳ lạ nha!”
“Đúng vậy a, ta cũng thật may mắn.” Lâm Bảo Nhi vừa nghe đến tên Tư Đồ Lăng An, tâm trạng vốn là đang rất cao hứng lập tức rớt xuống không phanh.
Tiểu tử kia có vẻ rất khó đối phó, hiện tại hắn đã biết thân phận mình rồi, không biết hắn sẽ đối phó mình thế nào đây? Sẽ không lấy nhược điểm này áp chế mình làm một ít chuyện xấu chứ? Tỷ như là, hạ độc, ám sát etc….
Ách… Lâm Bảo Nhi nhịn không được run run một chút, quên đi, đi bước nào tính bước ấy, dù sao thì qua hai ngày nữa sẽ cùng hoàng đế ra cung, ra khỏi hoàng cung sẽ không còn phiền não rồi. Ha ha.
“Hoa quế cao, mứt hoa quả, táo đỏ. . .” Lâm Bảo Nhi cười tủm tỉm nhìn đồ ngọt trên bàn của mình, Hoàng hậu nương nương thực sự là người tốt, biết nàng ngày mai phải đi, hôm nay gọi riêng cung nữ giúp nàng chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon như vậy. Bất quá nói đi phải nói lại, hoàng đế lần này là đi ra ngoài tìm công chúa, không biết công chúa kia là dạng người thế nào nhỉ? Nhất định là điêu ngoa tùy hứng, tự cao tự đại, ân!
“Lâm công công có trong đó không?” Ngoài cửa phòng truyền đến một giọng nói xa lạ.
“Ai nha?” Lâm Bảo Nhi chỉnh lại y phục rồi ra mở cửa phòng.
Một cung nữ nhỏ nhắn xinh xắn đứng ở cửa, đầu cuối rất thấp, “Lâm công công Uyển phi nương nương triệu kiến!”
“Uyển phi?” Lâm Bảo Nhi há to miệng, tiểu hồ ly tinh kia chẳng lẽ phục hồi tinh thần lại muốn tìm mình kiếm chuyện sao? “Ách, ta kỳ thực, ta hiện tại đang muốn đi. . .” Lâm Bảo Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút.
“Chẳng lẽ Lâm công công muốn đi gặp hoàng thượng sao?” Thanh nhi đứng ở cách đó không xa vẻ mặt đắc ý nhìn Lâm Bảo Nhi.
Tiểu tiện nhân này chỉ giỏi làm ta oán hận thêm.
“Không, không thể nào, Uyển phi nương nương muốn triệu kiến ta sao? Kia thực sự là vinh hạnh của Tiểu Bảo!” Lâm Bảo Nhi mỉm cười một chút, “Chúng ta cũng nên đi thôi!”
“Hảo! Lâm công công bên này thỉnh!”
Từ ngày Lâm Bảo Nhi xuyên vào hoàng cung tới nay, đây là lần đầu tiên vào cửa An Khánh Cung.
Phong thái ở đây phi thường xa hoa, xem ra Sơ Lôi nói đúng, hoàng đế sủng hạnh Tư Đồ Uyển, không phải chỉ vì nàng xinh đẹp mà càng vì thế lực ở trong triều của Tư Đồ gia.
“Vào đi thôi!” Thanh nhi đứng ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười đầy ẩn ý.
“Ngươi không tiến vào?” Lâm Bảo Nhi hồ nghi nhìn nàng một cái.
“Nô tỳ còn phải đi châm nước trà, mời Lâm công công vào!”
Vào thì vào, chẳng lẽ còn sợ bên trong có con cọp ăn thịt người hay sao?
Lâm Bảo Nhi thẳng lưng hiên ngang đi vào, “Nương nương, nương nương!” Nàng thử thăm dò kêu hai tiếng, không ai trả lời, trong phòng trống rỗng.
Lẽ nào không có ai? Không lẽ đây là mánh khóe mới để lừa gạt con nít sao?
“Ngươi đang tìm ta sao?”
Một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai Lâm Bảo Nhi, nàng khẽ nhíu mày.
Tư Đồ Lăng An nhấc lên bức rèm che nội thất, vẻ mặt đắc ý đứng ở trước mặt của nàng.
“Ngươi. . . Ngươi sắc lang thế nào lại ở chỗ này?” Lâm Bảo Nhi nổi giận đùng đùng nhìn hắn, vừa nhìn đến nam nhân này thì người nàng như bốc hỏa.
“Ta thế nào không thể ở chỗ này đây?” Tư Đồ Lăng An trên mặt mang theo nụ cười nửa miệng, “Là ta gọi Thanh nhi mang ngươi tới, Uyển nhi không có ở đây.”
“Tư Đồ đại nhân, Tư Đồ đại soái ca, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha tiểu nhân đi! Ta trên có ba mẹ, thúc thúc a di, dưới có đệ đệ muội muội, cháu trai cháu gái. Ở giữa còn có đồng sự cùng học, bạn bè giang hồ, ngài đẹp trai lòng dạ tôt2, không nên cùng một nữ tử yếu đuối như ta chấp vặt nha!”
“Ngươi cũng tự nói bản thân là một tiểu nữ tử,”Tư Đồ Lăng An đi tới bên cạnh Lâm Bảo Nhi, “Nếu như ta đem bí mật này nói ra, ngươi đoán kết quả sẽ thế nào a?”
“Ngài sẽ không đoạn tuyệt như thế đi?” Lâm Bảo Nhi nháy con mắt vẻ mặt đáng thương.
“Ta sẽ không nói ra ngoài, nhưng phải nhìn biểu hiện của ngươi thế nào đã.” Vẻ mặt Tư Đồ Lăng An bỗng trở nên giảo hoạt.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
44 chương
59 chương
55 chương
76 chương
73 chương
87 chương