Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám
Chương 111 : Một loạt chuyện phong hoa tuyết nguyệt(9)
Trong bóng đêm hai người yên lặng thật lâu.
Cuối cùng vẫn là Lâm Bảo Nhi đánh vỡ sự yên tĩnh chết người “Chuyện trên giang hồ không quan hệ với ta, Phong Nam Lạc ở nơi nào? Ngươi mau dẫn ta đi gặp hắn.”
“Hắn không ở đây” Phong Nam An nói lời này với vẻ mặt thản nhiên.
” Ngươi!” Lâm Bảo Nhi trừng mắt hung hăng theo dõi hắn, người này quả nhiên là đang gạt mình.
“Ngươi nhìn như thế làm gì? Là ngươi tự đi theo ta, nhưng mà ngươi đừng lo, hắn sẽ ra thôi nhưng tối rồi nên sẽ hơi chậm, ngươi không nên gấp gáp!”
Hắn sẽ đi ra thôi?
” Ta hiện tại không muốn thấy hắn, ta đi đây!” Lâm Bảo Nhi nhanh chóng xoay người muốn rời khỏi nơi quỷ dị này, thế nhưng thân thể bỗng nhiên giống như bị định thân thuật không thể nhúc nhích.
” Ngươi không được đi!” Phong Nam An đắc ý vỗ vỗ tay, từ trong góc phòng âm u sưu một tiếng thoát ra hai người hắc y nhân, bọn họ nhấc Lâm Bảo Nhi từ trên mặt đất lên rồi đem nàng đi vào trong gian nhà.
Tầm nhìn Lâm Bảo Nhi càng ngày càng không rõ, tim đập hình như cũng chậm hơn rất nhiều, đầu óc hỗn loạn. Nàng nhắc nhở mình nhất định không được nhắm mắt lại, thế nhưng mí mắt càng ngày càng trầm không thể khống chế.
Trước mắt dần dần quy về một mảng hôn ám.
Lúc nàng tỉnh lại thì phát hiện mình bị nhốt tại một gian phòng nhỏ hẹp đen kịt ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi mục nát khó chịu.
Nàng thử thăm dò giật giật thân thể, tuy rằng đầu vẫn mơ hồ nhưng thân thể coi như linh mẫn, lần này đúng là thua trong tay Phong Nam An rồi, trời biết người này đến tột cùng muốn làm cái gì.
Lâm Bảo Nhi mơ mơ màng màng đứng dậy muốn nhìn một chút hoàn cảnh trong phòng, lúc nàng bước chân trái mới phát hiện cổ chân phải đang bị xích, cái xiềng xích vô cùng nặng, nàng dùng hết khí lực toàn thân cũng không thể di chuyển.
“Chết tiệt!” Lâm Bảo Nhi đập mạnh vào tường, bắn ra một trận bụi bặm không nhỏ.
“Lạch cạch.”
Ngay lúc này cửa truyền đến âm thanh mở khóa, một chút tia sáng mờ mịt từ ngoài cửa lớn chiếu xạ vào, Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu thấy Phong Nam An đắc ý đứng ở cửa, cầm trong tay một cây dao găm sáng như tuyết.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đồ điên!” Lâm Bảo Nhi nhìn hắn gào thét khàn cả giọng.
“Nếu như ta là ngươi thì sẽ lựa chọn tiết kiệm sức lực giả ngốc.”
Phong Nam An chậm rãi đi về phía Lâm Bảo Nhi, khóe môi chậm rãi cong lên “Lâm công tử, không, hẳn là Lâm tiểu thư, ngươi nghĩ dao găm trong tay ta thế nào?”
Lâm Bảo Nhi theo bản năng lui về nửa bước, thân đao sáng như tuyết phản chiếu đôi con ngươi có chút kinh khủng của nàng “Ta không xài qua thì sao biết được, chắc không phải là giết người không thấy máu chứ?”
“Người đúc cây dao găm này cũng nói thế nhưng ta còn chưa thử qua, ngươi có muốn thử một lần không?” Phong Nam An đi bước tiêu sái gần Lâm Bảo Nhi, trong mắt cháy rực hỏa diễm màu đỏ.
“Ngươi không được qua đây!” Lâm Bảo Nhi kinh sợ lui về phía sau, gian nhà này nhỏ như vậy mà hành động của nàng lại rất hạn chế, chỉ có thể lùi về góc nhà.
“Không đường chạy đâu, mà ngươi có cần hoảng hốt vậy không? Ngươi…chưa từng giết người à? cảm giác đó rất tuyệt vời đấy, ha ha ha!” Tiếng cười của Phong Nam An vang vọng trong phòng, nghe vào khiến da gà nổi hết lên.
“Người điên, biến thái, ma quỷ!” Lâm Bảo Nhi nhắm mắt lại, mắng to lên.
“Ta chính là người điên thì sao?” Dao găm lạnh lẽo kề sát mặt Lâm Bảo Nhi, một trận lãnh ý khó hiểu trong nháy mắt truyền khắp người nàng.
Phong Nam An vẫn dữ tợn như trước, cười ha hả nói “Người điên đều là do bọn họ bức ra, ta nghĩ ngươi mặc nữ trang nhất định rất đẹp nhỉ?”
Dao găm lướt qua lại trên mặt Lâm Bảo Nhi “Ánh mắt tên Phong Nam Lạc kia rất chuẩn nha, nhưng mà đáng tiếc một đại mỹ nữ nếu như bị khắc hoa trên mặt thì làm sao gặp người khác đây?”
“Á!” Lâm Bảo Nhi nhịn không được hét rầm lên, khuôn mặt đối với nữ nhân là sinh mệnh thứ hai đó!
“Ngươi tránh xa ta ra Phong Nam An! Đồ điên!” Giọng nói của Lâm Bảo Nhi vì vô cùng lo lắng mà khàn đi.
Dao găm loang loáng nhoáng lên trước mắt nàng, Lâm Bảo Nhi sợ hãi nhắm chặt mắt.
Thùng thùng!
Một phía tường khác trong phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng gõ đinh tai nhức óc, “Đinh” một tiếng, dao găm từ trong lòng bàn tay Phong Nam An bay ra, xẹt qua mép tóc Lâm Bảo Nhi, dính chặt vào phía tường kia.
Lâm Bảo Nhi sợ hãi mở mắt, khuôn mặt tươi cười của Phong Nam An chậm rãi phóng đại trước mắt của nàng. Con mắt hắn nhìn thẳng bức tường kia, dường như muốn nhìn qua nó vậy.
Lâm Bảo Nhi tò mò quay đầu thì phát hiện hình như bức tường có một tia sáng xuyên thấu qua, nơi đó hẳn là có một lỗ nhỏ, có thể thấy tất cả trong phòng……
“Phong Thập Nhất!” Lâm Bảo Nhi nhìn bức tường kia hô to một tiếng, một hồi an tĩnh không ai trả lời nàng, thế nhưng cảm giác nói cho nàng rằng Phong Thập Nhất nhất định ở đằng sau bức tường kia.
“Ngươi trả lời ta mau! Phong Thập Nhất! Phong Nam Lạc!” Lâm Bảo Nhi cắn răng “Tiểu tử ngươi tính khi sư diệt tổ hả? Ngươi nếu như không nói lời nào thì… Đem ngươi trục xuất sư môn!”
Vẫn yên lặng chết người như trước.
“Được lắm! Coi như xong, đời này ta cũng không quan tâm tới ngươi nữa! Chúng ta tuyệt giao!” Lâm Bảo Nhi tức giận quay đầu, ánh mắt chuyển tới Phong Nam An vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lớn tiếng hét về phía hắn “Người điên, ngươi đều nghe được rồi, từ giờ khắc này ta cùng Phong Nam Lạc không còn bất luận quan hệ gì, sau này sinh tử của chúng ta không thể gộp chung! Ngươi đừng mơ tới việc uy hiếp ta!”
“Không sai! Không sai!” Phong Nam An mỉm cười vỗ vỗ tay “Vừa rồi nhìn ngươi sợ tới như vậy ta còn nghĩ lá gan của ngươi nhỏ xíu chứ, không nghĩ tới hiện tại ngươi vì an nguy của hắn mà lo nghĩ. Các ngươi quả nhiên là cùng một loại người.”
“Ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì” Lâm Bảo Nhi tự trấn định bản thân ngồi xuống trong góc phòng “Điều nến nói ta đã nói hết, ngươi muốn thế nào thì tùy.”
“Vậy ngươi không muốn giải dược sao?”
Phong Nam An móc ra một bình nhỏ tinh xảo “Giải dược chỉ có một viên, nếu như ngươi không muốn thì…”, Phong Nam An nhẹ nhàng nghiêng tay, một viên dược hoàn nâu lăn ra từ chai.
“Không được!” Lâm Bảo Nhi đứng lên khỏi mặt đất, dùng ánh mắt sâu nhìn viên thuốc trong tay Phong Nam An “Nói đi, ngươi có điều kiện gì.”
“Như vậy mới là người thông minh” Phong Nam An giương mắt nhìn, “Vừa rồi Phong Nam Lạc quả thật ngay sát vách nhưng hiện tại hắn đã rời đi, lát nữa ta sẽ thả ngươi đi ra ngoài gặp hắn nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Từ trên người Phong Nam Lạc giúp ta lấy một thứ, nếu lấy được thì ta không chỉ lập tức thả ngươi đi, còn có thể đem giải dược cho ngươi” Phong Nam An nhìn thẳng mắt Lâm Bảo Nhi, giọng nói tràn ngập mê hoặc.
Lâm Bảo Nhi chần chờ chốc lát, cuối cùng do dự gật đầu “Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?”
“Một cái phối phương.”
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
44 chương
59 chương
55 chương
76 chương
73 chương
87 chương