Tuyệt sắc quyến rũ : quỷ y chí tôn

Chương 467 : Ký ức phủ đầy bụi

Hắn biết vị Diêm chủ kia rất ưu tú, hôm đó lúc Diêm chủ và gia chủ nói chuyện hắn vẫn luôn ở đó, hắn nhìn ra được Diêm chủ rất yêu chủ tử, bởi vì mỗi khi ngài ấy nói đến chủ tử, sắc mặt đều nhu hòa. Mặc dù hắn không biết vì sao chủ tử lại đẩy Diêm chủ ra, không chấp nhận tình cảm của ngài ấy, nhưng hắn tin tưởng, nhất định chủ tử có nguyên nhân. “Trở về đi!” Phượng Cửu nói, cất bước đi về phía Phượng phủ. Trở lại trong viện, Lãnh Sương ra đón, thấy chỉ có hai người Phượng Cửu và Lãnh Hoa, liền hỏi: “Chủ tử đã ăn chưa? Có muốn trù phòng chuẩn bị cơm không?” “Không cần, sai người chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.” Nàng bước vào phòng, để lại tỷ đệ Lãnh Sương và Lãnh Hoa ở ngoài. Lãnh Sương ra hiệu với Lãnh Hoa, tỷ đệ hai người đi ra ngoài viện, không chờ Lãnh Sương mở miệng, Lãnh Hoa như biết nàng muốn hỏi gì liền nói: “Tâm trạng chủ tử không tốt lắm, tỷ, người chăm sóc cẩn thận, chủ tử không nói, người cũng đừng hỏi.” Nghe vậy, Lãnh Sương hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, ta biết rồi, ta đi phân phó người chuẩn bị nước cho chủ tử tắm rửa.” Nói xong, mới xoay người rời đi. Lãnh Hoa liếc mắt nhìn vào trong sân, rồi lặng lặng canh giữ ở bên ngoài viện. Không bao lâu, người hầu đã chuẩn bị nước nóng trong phòng, Phượng Cửu cởi quần áo bước vào thùng tắm rửa, nàng tựa bên thùng nước, hơi ngửa đầu, lộ ra hơi nước, nhìn hơi nước bốc lên tận nóc nhà, từ từ nhắm hai mắt lại. Việc ẩn sâu trong ký ức không muốn nhớ đến lại vì hôm nay tâm tư hỗn loạn mà một lần nữa bị gợi lên… Đó là một việc xảy ra ở thế kỷ hai mốt, đối với nàng hiện tại mà nói, là chuyện của đời trước, nhưng trong lòng nàng, lại giống như mới hôm qua.Ở hiện đại, bản thân nàng là môn chủ Ẩn môn, mỗi một khía cạnh đều là thiên tài biến thái, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận huấn luyện khác với những người bình thường, trẻ con sáu tuổi khác đều ở nhà trẻ, mà nàng đã học làm sao để ám sát. Lúc người khác làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, nàng đã là Quỷ y biến thái mà người ta nghe thấy đã sợ mất mật rồi. Từ nhỏ con đường nàng đi đã không giống với người bình thường, bởi vì không bình thường, cho nên nàng luôn hướng đến những người bình thường. Mãi đến khi mười lăm tuổi kia, nàng nhận được một nhiệm vụ ám sát, người phải ám sát là một người đàn ông hai mươi ba tuổi, một kỳ tài trong giới y học, cũng là một người đàn ông ôn hòa như nắng ấm. Sau khi xem thông tin về con mồi, nàng muốn tra xét lại một lượt, bởi vì nàng không giết người vô tội. Chỉ là không ngờ, vì muốn tìm hiểu, cuối cùng lại ở cùng một chỗ với hắn. Bây giờ nhớ lại, không khỏi buồn cười. Lúc đó nàng nghĩ biện pháp tiếp cận hắn, cũng như vậy mà trực tiếp dựa vào hắn. Người đàn ông đó, biết rõ nàng cố ý, nhưng vẫn đưa nàng về nhà. Sau này nàng hỏi hắn, vì sao trước đây để nàng dựa vào? Hắn lại cười ôn hòa, dùng ánh mắt tràn đầy dịu dàng và thâm tình nhìn nàng, chính là không nói. Bởi vì sợ thân phận của nàng sẽ dọa đến hắn, ở bên cạnh hắn ba năm, nàng vẫn như một cô gái ngoan ngoãn, một thiếu nữ bình thường, đến trường, về nhà, đi dạo phố, bọn họ thậm chí đã bàn xong rồi, chỉ chờ đến lúc nàng trưởng thành, hai người liền kết hôn. Nhưng, nàng không ngờ, hôm đó nhận được một cuộc điện thoại từ phòng thí nghiệm của bọn hắn, lại là tin hắn sắp chết, lúc nàng chạy đến, chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười tràn ngập áy náy và không nỡ với nàng.... Đến nay, mỗi khi nàng nhớ đến ánh mắt quyến luyến và không nỡ đó, trong lòng nàng vẫn nhói đau, nàng nỗ lực đè xuống phần tình cảm này, chôn thật sâu trong tâm linh, chỉ là, Diêm chủ từng bước lại thắt chặt, lại làm cho nàng có chút không chống đỡ được, thậm chí, trong lòng mơ hồ đã xao động...