Bọn họ biết đại tiểu thư Phượng phủ Phượng Thanh Ca là đệ nhất mỹ nhân của Diệu Nhật quốc bọn họ. Sắc đẹp của nàng nổi danh, điều này họ đã sớm biết. Trước đây cũng từng thấy nàng xuất hiện trên đường. Nhưng sao trong lúc bất chợt, bọn họ có cảm giác Phượng đại tiểu thư càng xinh đẹp và dễ rung động lòng người hơn so với lúc trước nhỉ? Vẻ đẹp trước đây của nàng là nhu tình như nước, dịu dàng rung động lòng người, như ánh trăng êm dịu. Bây giờ vẻ đẹp lại chói chang tựa như nắng gắt, sáng chói như vậy, rung động lòng người như thế. Mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười đều hiện ra vẻ quyến rũ, lúc dơ tay nhấc chân càng thêm xinh đẹp vạn phần... Nhưng mà, nàng là một nữ giới, đối mặt với nhiều cấm vệ quân như vậy không sợ sao? Nghĩ vậy, mọi người tập trung chú ý, nhìn về phía nàng, lòng mơ hồ lo lắng cho nàng. Hai tên tướng lĩnh dẫn đầu thấy nàng đi ra thì tiến lên trước, ánh mắt sắc bén rơi trên mặt nàng, không khách khí mở miệng nói: “Phượng đại tiểu thư, bọn ta phụng mệnh đến, xinh giao kẻ đã đánh thái tử Thanh Đằng ra đây! Quốc chủ có lệnh, nếu Phượng đại tiểu thư bao che cho phạm nhân, thì cùng tội mang đi!” “Đánh thái tử Thanh Đằng? Chuyện lúc nào? Sao ta không biết?” Nàng nhướng mày nhìn hai tên tướng lĩnh, vẻ mặt châm chọc. Vừa nghe nàng không nhận lỗi, sắc mặt hai tên tướng lĩnh lập tức trầm xuống: “Người các ngươi đưa vào cung tối nay chính là thái tử Thanh Đằng. Ngươi mau giao người ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!” “Hả? Các ngươi muốn không khách khí như thế nào?” Khóe môi nàng hơi cong, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn: “Hơn nửa đêm mang cấm vệ quân đến bao vây Phượng phủ của ta, muốn làm gì đây? Ai cho các ngươi quyền hạn này? Nếu như không nói ra lí do tới đây, hừ! Ta thật sự sẽ không khách khí với các ngươi nữa!” “Nói! Ai cho các ngươi quyền bao vây Phượng phủ?” Tiếng hừ lạnh lẽo này của nàng lại truyền đến từng tiếng quát trật tự, có lực xen vào. Âm thanh kia vô cùng mạnh mẽ, sắc bén và nghiêm nghị, mang theo hơi thở tiêu điều xơ xác làm người ta kinh sợ. Tiếng quát vừa vang lên, tất cả mọi ngời đều có thể cảm nhận được trong không khí mơ hồ có một khí tức huyền lực đang rung chuyển. Mà làm người ta kinh ngạc hơn là âm thanh kia không giống được truyền ra từ Phượng phủ, mà giống như từ phía sau bọn họ, thậm chí là truyền đến từ xung quanh, khiến trên mặt những tên cấm vệ quân không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Giống như, không phải bọn họ bao vây Phượng phủ, mà là người Phượng phủ bao vây bọn họ. Gần như lúc tiếng quát vừa vang lên, trên mặt dân chúng chung quanh, thậm chí là người của vài gia tộc cũng hiện lên sự kinh hãi và khiếp sợ! Phượng vệ! Là đội quân át chủ bài của Phượng phủ! Vậy mà bọn họ đã nằm vùng trong thành Vân Nguyệt! Thì ra, thì ra là thế! Thảo nào người Phượng phủ lại dám không sợ như vậy. Hóa ra là một đội Phượng vệ đều canh giữ trong thành Vân Nguyệt, canh giữ Phượng gia bọn họ! Trong lúc nhất thời, trong lòng bọ họ dâng trào, kích động không thôi! Phượng gia, muốn đối đầu với hoàng thất sao? Nếu nói là gia tộc khác, chắc chắn không có thực lực đó. Nhưng nếu là Phượng gia, nói không chừng lại có thực lực lật đổ Mộ Dung Bác thật! Nghĩ tới khả năng này, trong lòng bọn họ lại có thêm vài phần hăng hái, vài phần chờ mong... Hai tên tướng lĩnh bị âm thanh inh tai nhức óc quát như thế, lòng cũng có mấy phần chột dạ. Bọn họ thoáng nhìn xung quanh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một biển đầu người đối đen. Không biết là bách tính, hay là Phượng vệ đây? Nhưng có thể chắc chắn Phượng vệ ẩn trong dân chúng!