Tuyệt sắc quyến rũ : quỷ y chí tôn

Chương 361 : Nhìn ngây người

“Đến đây... đến đây nào...” Nữ tử huyết y kia đi thụt lùi lại, đôi tay trắng bệch vẫy vẫy trước mặt Phượng Cửu, con ngươi màu đỏ của nàng nhìn chằm chằm Phượng Cửu, giống như muốn nhìn sâu vào linh hồn của nàng . Có lẽ do tự tin đối với bản lĩnh của bản thân, nữ tử kia không chút nghi ngờ đối với Phượng Cửu, dù sao một thiếu nữ bẩn thỉu giống như ăn xin căn bản không thể khiến người ta xem trọng. Trong mắt nàng, thiếu nữ này giống như những người kia, đều vì hiến dâng bản thân mình mà đến nơi này, không có ngoại lệ. Hai mắt Phượng Cửu trống rỗng vô hồn đi theo, giống như con rối bị mất đi linh hồn, nhưng nàng lại đang âm thầm chú ý động tĩnh xung quanh, nàng phát hiện lão giả gầy gò đang ngồi ở giữa kia không hề để ý hay cảnh giác với nàng. Thậm chí ngay cả liếc mắt về phía nàng cũng không thèm, hiển nhiên không xem nàng ra gì. Đối với chuyện này trong lòng nàng có chút nhẹ nhõm, lão giả kia hẳn là cường giả Kim Đan kỳ, nếu như ông ta để ý đến nàng, nàng thực sự không nắm chắc… Sau khi tiến vào kết giới, mùi máu tanh nồng nặc cùng với cảm giác buồn nôn của mùi hôi thối phả vào mặt nàng, khiến nàng suýt nữa không chịu nổi mà nôn ra. Đó là mùi ẩm mốc thấm sâu ở dưới đất, cực kỳ khó ngửi, ngửi được mùi nồng nặc như vậy, nàng không khỏi nghĩ rốt cuộc có bao nhiêu thi thể được chôn ở dưới lòng đất này vậy? Sau khi nữ tử huyết y kia dẫn nàng đứng ngay ngắn ở một chỗ liền nhẹ nhàng bay đi, nàng giả vờ ngồi xuống giống như những người khác, con ngươi liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy hai chân của quỷ nữ huyết y kia treo lơ lửng giữa trời, không chạm đất bay đi. Cũng phải, nếu như không phải quỷ, sao có thể không tiếng động xuất hiện như vậy được? Trong lòng nàng đang tính toán, để nàng đối chiến với lão quái vật Kim Đan kỳ kia thì nàng nhất định sẽ không đánh thắng được, nhưng chuyện mang theo La Vũ chạy trốn chắc hẳn cũng không khó, nàng cũng chú ý đến những người ngồi xung quanh, ngoại trừ bốn tu sĩ Kim Đan kỳ và nàng ra thì những người còn lại đều mất đi ý thức tự chủ. Mà lão giả kỳ dị kia cùng với nữ quỷ huyết y dường như đang đợi thứ gì đó, không hề ra tay với những người xung quanh. Chưa xuống tay, không có nghĩa là bọn họ sẽ buông tha. Trong lúc nàng đang suy nghĩ làm sao có thể dẫn được La Vũ chạy trốn , lại nghe thấy tiếng cười lớn mang theo lửa giận của mấy tu sĩ Kim Đan kỳ trước mặt truyền đến. “Uổng công chúng ta làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, thật không ngờ được ngươi lại ngấm ngầm tính kế với bọn ta! Bọn ta quả thực có mắt như mù!” “Ngươi lấy ma nhập đạo, cứ coi như ngươi chịu đựng được kiếp nạn này thì cũng sẽ không đi được bao xa đâu!” “Ha ha! Các vị đồng đạo, mấy người có thể vì kéo dài mạng sống của ta mà chết, cũng xem như chết có ý nghĩa, dù sao thì nguyên thọ của các ngươi cũng không còn lại bao lâu, dùng nguyên thọ của mấy người thành toàn cho ta, không phải càng tốt hơn sao?” Lão giả gầy gò kia âm u cười lớn, trong giọng nói lộ ra sự âm lãnh cùng hung ác. Thì ra là bị lừa đến đây? Phượng Cửu kinh ngạc nhìn mấy người đó, nhưng nàng cũng không có tâm tư mà để ý đến bọn họ, nàng cảm giác được bóng đêm đang dần buông xuống, tinh lực bên trong kết giới này ngày càng nồng đậm, khí tức cũng ngày càng nặng, có lẽ không thể đợi thêm nữa. Vì vậy nàng nghiến răng đứng lên, nhanh chóng chạy đến kéo lấy La Vũ đang ngồi đờ đẫn dưới đất, tay còn lại trực tiếp bịt lại mũi cùng miệng hắn. Một màn xảy ra bất ngờ như vậy khiến cho bốn tu sĩ Kim Đan kỳ kia nhìn đến trợn tròn mắt...