Tuyệt sắc quyến rũ : quỷ y chí tôn
Chương 297 : Một tiếng vang lớn
Phượng Tiêu đi vào nhìn thấy nàng đang đọc sách trong viện, trên gương mặt uy nghiêm lộ ra ý cười yêu thương cưng chiều: “Đang xem sách gì đó? Xem nghiêm túc như vậy sao?”
“Cha.”
Nàng gấp sách đứng lên, gian trá liếc nhìn ông cười: “Con đang nghiên cứu một chút về đồ vật mới.”
“Thần bí như vậy, được rồi, cha cũng không hỏi nữa, cha qua đây để nhìn con một chút, thuận tiện nói với con tiểu viện mà con muốn đã sai người dọn dẹp rồi, khu viện kia con muốn dùng để làm gì? Có dùng không để cha cho người mang thêm ít đồ vào đó?”
“Không cần, dọn sạch là được rồi.”
Nàng cười nói: “Thời gian này có thể con sẽ hơi bận, Dương Dương làm phiền cha chăm sóc rồi.”
“Con yên tâm! Thằng nhóc rất ngoan, ta mời người đến dạy nó đọc sách tập viết, đợi thêm một thời gian lại dạy nó mấy chiêu võ cơ bản, đi thôi! Cha cùng con đến xem khu viện kia, nếu có chỗ nào không vừa ý cha sẽ kêu người làm lại.”
“Vâng.” Nàng nở nụ cười, cùng ông đi ra ngoài.
Khi hai người đi đến chỗ hòn non bộ trong phủ, từ xa đã nghe thấy tiếng cười, ngước mắt lên nhìn liền thấy Lão Bạch toàn thân trắng như tuyết, to béo đang chọc ghẹo mấy tỳ nữ.
Thấy một màn như vậy, Phượng Tiêu cười nói: “Vốn dĩ cha đã sai hạ nhân buộc Lão Bạch trong chuồng ngựa, ai ngờ nó không chịu ở lại, hai ngày nay cha sai người tháo dây nó ra không cột nó lại, để nó đi loanh quanh trong phủ.”
Nhìn Lão Bạch đang nằm ngửa trên đất, bốn chân chổng vó lên trời tùy ý để các tỳ nữ xoa bụng nó, thoải mái híp mắt, ông lắc đầu cười nói: “Lão Bạch này rất có linh tính, cha thấy nó rất thích đi gặp các tỳ nữ, đối với các hộ vệ lại luôn liếc mắt xem thường, quả thực rất kỳ lạ, ngay cả lão thái gia cũng nói chưa từng thấy con long mã nào giống như Lão Bạch.”
Phượng Cửu liếc nhìn Lão Bạch đang nằm ngửa để lộ bụng ra, có chút bất lực.
“Lão Bạch rất háo sắc, khi con gặp nó, chủ nhân trước của nó trên đường có kéo thế nào, cầu nó thế nào nó cũng không đi, ai ngờ vừa gặp con liền trực tiếp đến gần, một mình nó đuổi theo con cả một đoạn đường, sau này chủ nhân trước của nó mới tặng nó cho con.”
Hai người đi đến gần, mấy tỳ nữ vội vàng đứng lên cung kính hành lễ, thấp giọng nói: “Lão gia, tiểu thư.”
“Hí!”
Lão Bạch xoay thân từ dưới đất đứng lên, muốn đi đến bên cạnh Phượng Cửu, nhưng lại bị Phượng Tiêu cản lại.
“Này, con long mã nhà ngươi định làm gì con gái ta sao.”
Phượng Cửu đứng ở phía sau nhìn thấy cha mình dùng thân hình to lớn mạnh mẽ chặn trước mặt, ngăn cản Lão Bạch đang lại gần, không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Cha, cha đưa đến đây là được rồi! Con sẽ tự đi đến viện.”
Nàng đi ra từ phía sau, lúc đi qua Lão Bạch hơi híp mắt nhìn xuống cái bụng béo của nó, cười cười quay đầu nói: “Đừng cho tên nhóc Lão Bạch này ăn no quá, để nó giảm cân đi.”
“Chuyện này con yên tâm, giao cho cha không thành vấn đề, đợi quay lại cha sẽ kéo nó chạy vài vòng.” Phượng Tiêu cao giọng cười, ra hiệu nàng rời đi, bản thân mình ở lại, dắt Lão Bạch đi tới chỗ khác.
Sau khi Phượng Cửu vào trong phòng liền lấy ra lò luyện đan và một số linh dược từ trong hầm ở chỗ Diêm chủ, bắt đầu học từ đan dược đơn giản thường thấy nhất, ngẩn ngơ ở trong viện đến ba canh giờ.
Bởi vì nàng đóng cửa phòng, nên không ai biết nàng làm gì bên trong, mãi đến khi đột nhiên trong Phượng phủ có một tiếng vang lớn giống như tiếng nổ phát ra, chấn động đến nỗi mặt đất ở Phượng phủ hơi rung chuyển, mọi người trong phủ mới kinh ngạc chạy ra nhìn.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
76 chương
1076 chương
22 chương