“Ừ, đúng là rất tốt, ta còn nghĩ...” Lời nàng chưa nói xong, đã thấy Diệp Tinh đi tới sắc mặt kinh ngạc, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn tên hoa hoa công tử Lão Bạch đang đi theo bên cạnh. “Phượng Cửu, Lão Bạch này sao vậy?” Nàng đi tới trước mặt Phượng Cửu, sau khi hoàn hồn mới để ý đến còn có một nam tử ở đây, lập tức khẽ gật đầu mỉm cười.  “Diệp Tinh tỷ đến rồi, đúng lúc lắm, nào nào nào, ngồi đi.” Phượng Cửu đưa tay ra kéo nàng ngồi trên nền cỏ, mỉm cười giới thiệu: “Diệp Tinh, đây là ca ca muội, Quan Tập Lẫm, ca, tỷ ấy là Diệp Tinh, bạn của muội, đệ nhất mỹ nhân của học viện.” Quan Tập Lẫm gật đầu chào nàng, nở nụ cười nói: “Rất vui khi được làm quen với nàng.” Diệp Tinh khẽ run, nhìn người thanh niên trước mặt nở nụ cười, lòng nàng không khỏi rung động, khuôn mặt khẽ ửng đỏ, cố gắng lắm mới ổn định nở nụ cười ôn nhu: “Muội thường nghe Phượng Cửu nhắc đến huynh, hôm nay mới được gặp, thật sự rất bất ngờ.”  “Bất ngờ?” “Dạ, không giống với tưởng tượng của muội.” Mắt nàng khẽ rủ xuống cười nói, để che giấu đi sự phấn khích trong lòng. Đúng là khiến nàng bất ngờ, nàng tưởng rằng ca ca của Phượng Cửu phải là một người ôn nhu tao nhã, chưa từng nghĩ là một nam nhân mình đồng da sắt, tuy chỉ mới gặp mặt lần đầu, nhưng không thể không nói, nam nhân trước mắt này khiến nàng có cảm giác thật kỳ diệu.  Phượng Cửu ở bên cạnh nhìn hai người, ánh mắt khẽ động, cười đứng lên: “Cái đó, muội vừa ngủ dậy còn chưa kịp rửa mặt, hai người trò chuyện trước, lát nữa muội sẽ trở lại.” Vừa nói, trực tiếp dắt Lão Bạch đang ngồi bên cạnh Diệp Tinh đi, tránh làm phiền hai người họ bên nhau. “A, Phượng Cửu...” Diệp Tinh thấy nàng rời đi, không khỏi khẩn trương, nghĩ tới lần trước nàng nói sẽ giới thiệu ca ca nàng cho mình, cũng không biết nàng đã nói với ca ca chưa? Bây giờ chỉ còn có hai người ở cạnh nhau, Diệp Tinh chưa từng gặp qua tình huống này nên không biết phải làm thế nào cho phải?   Nhìn thấy vẻ khẩn trương của nàng, Quan Tập Lẫm không khỏi kinh ngạc, vuốt vuốt cái cằm, nghi ngờ hỏi: “Rõ ràng là ta đã cạo râu mới ra ngoài mà, lẽ nào bây giờ nhìn ta rất đáng sợ hay sao?” “A? Không, không có.” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi ánh mắt của hai người nhìn nhau, hốt hoảng dời tầm mắt. Thấy thế, tuy Quan Tập Lẫm cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không để trong lòng, mà cười hỏi: “Nàng là người của nước Thanh Đằng ta phải không? Hay là người của nước khác?”  Theo chủ đề câu chuyện, Diệp Tinh dần dần lấy lại vẻ điềm đạm của ngày thường, nàng phát hiện Quan Tập Lẫm hiểu biết rộng, nghe huynh ấy nói về việc ở ngoài rèn luyện cùng dong binh đoàn, hai người dần dần cởi mở trò chuyện. Phượng Cửu trong Động phủ thấy vậy, không khỏi mím môi cười, nàng nói rồi mà, hai người này rất xứng đôi. Cởi mở trò chuyện là tốt rồi, hay là đi ngủ thêm một giấc mới ra ngoài, nghĩ vậy, nàng vừa ngáp vừa tiến vào phòng nghỉ ngơi.  Đến gần giữa trưa, hai người mới nhớ ra Phượng Cửu đã vào trong nửa ngày mà vẫn không thấy bóng dáng đâu, Quan Tập Lẫm cười đứng lên: “Diệp Tinh, nàng ngồi đợi một lát, ta đi gọi tiểu Cửu, rồi cùng nhau đi đến bờ suối bên kia núi nướng cá ăn.” “Vâng.” Nàng gật đầu đáp, nhìn huynh ấy đi vào Động phủ không đóng kết giới kia. Ước chừng thời gian nửa nén nhang, Phượng Cửu rửa mặt xong đi ra cùng Quan Tập Lẫm, nghe nói được đi bờ suối bắt cá, gương mặt nàng rất phấn khích, biến mất luôn cả ý nghĩ buồn ngủ.  “Ta thật không ngờ có thể đi bắt cá? Có điều, hôm nay cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon lành.” Nàng phấn khích nói, gọi thêm Lão Bạch tiểu Hắc và Thôn Vân, ba người ba thú đi về phía sau bên cạnh của dãy núi Vạn Thú.