Quan Tập Lẫm cười cười gật đầu: “Ừ, Đúng vậy, ta ở trong Huyền tháp thăng cấp thành võ tông rồi, kỳ thực là ta theo dong binh đoàn tập luyện mấy tháng nay, bất luận là tốc độ, võ thuật hay là phản ứng đều từ từ tăng lên, nhưng chỉ là thiếu một cơ hội thăng cấp mà thôi, lần này đúng lúc qua ải của Huyền tháp giúp ta, nhanh như vậy có thể đột phá thăng cấp lên võ tông.” “Huyền tháp đó rốt cuộc là cái thứ gì? Bên trong thế nào? Nhiều người không?” Nàng hiếu kỳ hỏi. Chỉ nghe nói qua Huyền tháp là một nơi tốt để rèn luyện thực lực của học tử Huyền viện, nàng vào học viện lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy qua. “Bên trong không nhiều người lắm, vào đó đều là những học tử có cấp bậc đại võ sư, bên trong chia ra làm chín tầng, càng cao cửa ải càng khó qua, có những học tử bị nhốt ở tầng ba bốn không cách nào vào được nữa, vào bên trong chẳng những có thể nâng cao võ nghệ còn rất nhanh có thể làm tăng tốc độ thân pháp và gia tăng huyền khí của học tử, thần bí khó lường nhất chính là tầng thứ chín, tầng chín của Huyền tháp dựa vào mỗi người để biến hóa, lúc ta đi vào gặp phải mộng cảnh, ta phải tốn nửa canh giờ mới có thể đi ra khỏi mộng cảnh đó.”  “Lợi hại thế sao?” Nàng vuốt vuốt cằm, ánh mắt khẽ chuyển động. “Ừ, ta thấy khi nào có thời gian muội có thể vào Huyền tháp xem thử.” Hắn nói, lại nói với nàng những chuyện mà hắn đã trải qua khi ở ngoài rèn luyện, cuối cùng, lại hỏi: "Muội vẫn chưa trúc cơ sao? Ta nhớ muội đã dừng một khoảng thời gian ở đại chỗ Linh sư rồi mà. “Vẫn chưa, hôm qua vốn định nhận nhiệm vụ đi ra ngoài một chút, nào ngờ lại gặp chuyện tiểu Bạch Hoa, bị trì hoãn rồi, học viện này cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài, lại không có gì ăn, làm muội thèm muốn chết.”  Nghe vậy, Quan Tập Lẫm nở nụ cười: “Học viện này không có, nhưng, ta nghe nói không phải muội từng đi qua dãy núi Vạn Thú sao? Cũng có thể đi đến đó tu luyện, bên đó có heo rừng gì đó có thể bắt để nướng.” “Đi qua rồi, dù gì cũng chỉ là quốc gia cấp sáu, cấp bậc cao nhất của thú cũng chỉ có thánh thú, ngay cả canh thần thú chua cay cũng không thấy, đối với ta không có gì khó, đi rồi cũng không thú vị.” Nàng đong đưa đôi bàn tay, Lão Bạch vốn dĩ nhàn rỗi đi lại xung quanh liền phấn khích lắc mông vẫy đuôi chạy về phía cách đó không xa. “Hey! Mỹ nhân Diệp Tinh, nàng càng ngày càng đẹp đó...”  Phượng Cửu và Quan Tập lẫm đồng thời nhếch miệng, Diệp Thanh nhìn Lão Bạch một cái, lại quay qua nhìn Phượng Cửu, hỏi: “Lão Bạch này bị sao vậy? Tại sao lại biết nói chuyện ròi?” Con ngựa kỳ lạ háo sắc này khi nhìn thấy mỹ nhân không mở miệng cũng chảy nước miếng rồi, nếu hắn mở miệng nữa sẽ không biết như thế nào? Hắn thậm chí có thể đoán được, sau này nếu tiểu Cửu cưỡi hắn trên đường, hắn có thể huýt sáo chọc ghẹo các nữ tử trên đường không? Phượng Cửu nhìn qua Diệp Tinh đang kinh ngạc đứng im một chỗ, bất đắc dĩ nói: “ Hôm qua hắn uống xong viên đan dược ta mới luyện thành liền trở nên như vậy, Lão Bạch này, ta rõ ràng đã dặn dò ngươi là không được nói chuyện ở trước mặt người khác tránh dọa người ta, nhưng xem ra, ngươi vừa thấy mỹ nhân đã quên hết rồi.”  Nói xong, nàng dùng tay đụng vào người ngồi bên cạnh, nở một nụ cười mong đợi nói: “Ca, muội nói huynh nghe, Diệp Tinh được đấy, nàng ấy là đệ nhất mỹ nhân của Linh viện, nhân phẩm rất tốt, tu vi cũng không tệ, muội cảm thấy rất vừa mắt, lần trước muội muốn giới thiệu cho huynh làm quen rồi, đúng rồi, nàng ấy rất tỉ mỉ chu đáo, ngay cả ta là nam giả nữ nàng ta cũng biết.” Quan Tập Lẫm nghe xong cười nói: “Có thể khiến muội thấy vừa mắt, xem ra người này chắc chắn rất tốt rồi.”