Hắn đang muốn đuổi kịp, liền thấy Lãnh Sương che ở trước mặt hắn. "Tam vương gia, hôm nay Phượng phủ còn có rất nhiều sự tình muốn xử lý, không tiện tiếp đón ngươi, cũng mời ngươi quay trở về đi!" Sau khi nhìn hắn một cái, Lãnh Sương cũng đi theo phía sau Phượng Cửu, đi về phía bên trong, hoàn toàn không để ý tới Mộ Dung Dật Hiên đang đứng sững sờ tại chỗ. Nhưng thật ra tám gã Phượng Vệ một bên nhìn xem rất đã mắt và rất hứng thú. Theo bọn họ biết, Mộ Dung Dật Hiên chính là vị hôn phu của đại tiểu thư bọn họ, bất quá xem qua tình huống này, phỏng chừng rất nhanh sẽ là không phải. "Mấy người các ngươi lại đây, hãy xử lý thi thể này!" Một tên Phượng Vệ gọi vài tên hộ vệ tới, để bọn họ xử lý trường hợp này, chính mình thì nhanh chóng đi về phía bên trong. "Dật Hiên." Mộ Dung Bác đã ngồi trên ngự liễn gọi một tiếng. "Phụ hoàng." Hắn đi tới trước mặt phụ thân mình, hạ đôi mắt xuống và gọi một tiếng. "Hồi cung cùng ta, ta có việc muốn nói cùng ngươi." Mộ Dung Bác nhìn nhi tử xuất sắc nhất của mình, biết tương lai tu vi của nhi tử mình chắc chắn còn muốn cao hơn so với hắn, do đó, hắn luôn luôn có mong đợi lớn nhất từ khi nhi tử hắn còn rất nhỏ. "Vâng." Mộ Dung Dật Hiên lên tiếng, xoay người lên ngựa, nhìn thoáng qua về phía Phượng phủ, lúc này mới rời đi. ......Edit & Dịch: Emily Ton..... Trong Phượng phủ. Lão gia tử, Phượng Cửu cùng với Quan Tập Lẫm đều ở trong phòng Phượng Tiêu. Lúc này, y giả trung niên sau khi xem mạch, lắc đầu thở dài: "Lão thái gia, đại tiểu thư, thân thể gia chủ đã bị ảnh hưởng quá lớn, học nghệ của ta không tinh, không thể làm bất cứ điều gì." Lão gia tử nghe xong thì nhăn mày lại, sắc mặt đen tối, lo lắng hiện lên trong mắt không thể nào dấu được. "Ngươi đi ra ngoài trước đi!" Phượng Cửu nói, để y giả đi ra ngoài trước. "Vâng." Y giả trung niên thầm than một tiếng, sau khi hành lễ liền đi ra ngoài. "Gia gia, không cần phải lo lắng, cha sẽ không có việc gì." Nàng đi đến bên người an ủi lão gia tử, sau đó ngồi xuống ở mép giường, một tay đáp trên mạch tượng ở trên tay cha nàng. "Phượng nha đầu, ngươi......" Lão gia tử nhìn thấy nàng thủ thế bắt mạch thuần thục, không khỏi hơi ngẩn ra một chút. Nhớ lại rằng thân thể lão đều là do nàng điều trị trong những ngày qua, nghi hoặc trong lòng không khỏi xông ra lần nữa. Sau khi xem mạch xong, nàng lấy ngân châm mở ra, rồi lại nhìn về phía lão gia tử, lộ ra một nụ cười: "Gia gia hẳn là từng nghe nói tới Quỷ Y đi?" "Từng nghe nói qua, nghe nói là người đã bước một chân vào điện Diêm Vương, hắn cũng có thể cứu trở về......" Giọng nói của lão hơi dừng lại, phảng phất như nghĩ đến điều gì, có chút ngạc nhiên mở to hai mắt: "Phượng nha đầu, ngươi, ý của ngươi là......" "Ân, chính là gia gia nghĩ như vậy." Nàng chớp đôi mắt với lão: "Bảo mật." Lão gia tử khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, vừa mừng vừa sợ, cảm thấy không thể tưởng tượng được, khó có thể tin...... Quỷ Y? Cháu gái lão lại là Quỷ Y? Đây, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Đây là sự thật chăng? "Tập Lẫm, nàng nói chính là sự thật?" Lão gia tử đi tới bên người Quan Tập Lẫm, nắm lấy cánh tay hắn, kích động hỏi. "Hắc hắc, gia gia, sự thật, tới đây, ta đỡ ngài đến bên kia ngồi đi, ta sẽ nói hết sự tình cho ngài nghe." Quan Tập Lẫm mở miệng cười, đỡ lão gia tử đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn ở bên ngoài, nói hết sự tình với lão. Mà trong phòng, Phượng Cửu đã bắt đầu dùng ngân châm trị liệu cho phụ thân nàng, ước chừng ít phút sau, lúc này mới thu hồi đồ vật và đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy hai mắt lão gia tử sáng lên nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt kia, giống như đang nhìn chằm chằm một khối bảo vật sáng lên, khiến nàng nhìn thấy mà lông tơ đều dựng đứng thẳng lên. "Gia gia, ngài không có việc gì chứ?" "Phượng Nha đầu, ngươi giấu gia gia rất tốt a!" "Ha ha, ta đây không phải là chưa tìm được cơ hội tốt để nói ra hay sao?" Nàng ngượng ngùng cười, có chút chột dạ. Bởi vì nàng vốn không nghĩ sẽ nói cho bọn họ biết.