Nghe được những lời này, cả người Tô Nhược Vân phảng phất giống như đặt mình trong trong hầm băng, toàn thân lạnh lẽo. Bước chân nàng lảo đảo lùi lại vài bước, khó có thể tiếp thu một tin tức như vậy sẽ trở thành sự thật.
"Không, chuyện này không có khả năng, không có khả năng......"
Tên hán tử trung niên hớn hở thở dài, xoa nhẹ bả vai bị nắn đau nhức, tức giận nói: "Không có khả năng cái gì? Sáng nay ta còn đến đó nhìn, toàn bộ đỉnh núi đều bị đốt sạch, không có một người nào sống sót."
"Tuy nhiên, tin tức sáng nay truyền ra, rất nhiều gia tộc trong thành đều phái người đi qua đó nhìn, nhưng tất cả dường như đến bây giờ cũng chưa xác định được, rốt cuộc là đã bị thế lực nào tiêu diệt."
"Không có khả năng! Ta không tin!"
Tô Nhược Vân lớn tiếng quát, ánh mắt âm lãnh quét qua mấy người một cái, lập tức nhanh chóng chạy đi.
Nàng phải nhanh chân đến đó nhìn xem! Nàng phải nhanh chân đến đó nhìn xem! Nàng tuyệt đối không tin tâm huyết nhiều năm của nàng cứ bị đốt đi như vậy!
"Nữ nhân kia điên rồi đúng không? Người trong độc môn cũng không phải là thứ tốt gì, chết rồi càng tốt, nàng ta kích động cái gì?"
"Mặc kệ nàng ta, ngay cả một nữ nhân điên, cũng nắn bả vai ta đau muốn chết."
Hán tử trung niên xoa nhẹ bả vai, nói tiếp: "Tuy nhiên, có thể tiêu diệt một thế lực chỉ trong một đêm, thật sự là không thể tin nổi, các ngươi nói xem, việc này có thể là Quỷ Y làm hay không?" Khi nói đến nửa câu sau, hắn kéo dài giọng nói mang theo vài phần cẩn thận, rõ ràng đang cố đè thấp giọng xuống.
"Vì sao ngươi lại nói như vậy? Quỷ Y sao có thể vô duyên vô cớ đi diệt độc môn?"
"Y - Độc không phải đối thủ một mất một còn hay sao? Diệt độc môn thì có gì hiếm lạ? Hơn nữa, nếu ngươi nói không phải do Quỷ Y làm thì người nào dám làm như thế? Cũng chỉ có Quỷ Y mới có bản lĩnh diệt một gia tộc có thế lực chỉ trong một đêm, không phải sao?"
Nghe những lời này, giọng nói của mấy người khác cũng đè thấp vài phần: "Ý của ngươi là Hứa gia bị diệt môn là do Quỷ Y làm, lần này độc môn diệt môn cũng là do Quỷ Y làm? Ta nói với ngươi, việc này tốt nhất đừng nói bậy, cẩn thận kẻo họa là từ miệng mà ra, rốt cuộc cũng không ai nhìn thấy, không phải sao?"
Sau khi nghe được mấy chữ "họa là từ miệng mà ra", mấy người nhìn nhau, hoàn toàn không nói về đề tài này nữa, sau khi uống lên vài chén trà liền trở về nhà.
Khi Tô Nhược Vân đi tới, đỉnh núi đã hoàn toàn bị đốt cháy, những người xem náo nhiệt sớm đã tan đi. Hai mắt nàng đỏ lên khi nhìn đỉnh núi trụi lủi, lửa giận công tâm khiến nàng phun ra một búng máu, cả người cũng ngã ngồi xuống.
"Sao có thể...... Sao có thể......"
Nàng lẩm bẩm thì thầm, linh hồn cả người giống như đã mất, đây chính là nơi mà nàng đã cống hiến toàn bộ tâm huyết của mình, là thế lực mà nàng đang tính sẽ mở rộng, nhưng trước mắt, chỉ trong một đêm đã bị người phá hủy......
Khí huyết quay cuồng khiến trong lòng nàng quặn đau. Nàng ngồi trên mặt đất hồi lâu mới đứng lên, hai mắt đang thất thần một lần nữa thắp lên ngọn lửa âm ngoan độc ác, đôi tay nắm chặt thành quyền.
"Ta tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi! Tuyệt đối sẽ không!"
Hàm răng cắn chặt, nàng dứt khoát xoay người rời đi. Không có độc môn, nàng sẽ phải tiếp nhận Phượng Vệ! Phượng Vệ chính là thực lực trụ cột của Phượng phủ, là một thế lực mà ngay cả quốc chủ Diệu Nhật Quốc cũng phải sợ hãi!
Chỉ cần nàng có thể tiếp nhận và trở thành phượng chủ Phượng Vệ, đừng nói là huynh muội kia, thậm chí muốn tiêu diệt một gia tộc trung đẳng bất quá cũng chỉ là một mệnh lệnh mà thôi!
Vốn còn đang nghĩ chờ thêm một chút thời gian. Rốt cuộc, trước kia lúc Phượng Thanh Ca còn nhỏ cũng rất ít tiếp xúc với Phượng Vệ. Các nàng từng tiếp xúc cũng chỉ có một hai gã Phượng Vệ được điều tới bảo hộ mà thôi. Những người khác, căn bản đều chưa từng nhìn thấy qua.
Nhưng hiện tại, nàng muốn trở thành phượng chủ! Nhất định phải có được thế lực kia!
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
136 chương
41 chương
215 chương
54 chương
28 chương
35 chương
52 chương