Người trong Thanh Vân Môn không ai mà không biết tính tình lão nhân này, hắn không phải loại người nói đạo lý với ngươi, ngươi không trêu chọc hắn đương nhiên sẽ bình an không có việc gì, nếu chọc hắn, mặc kệ là ai hắn đều không phân rõ phải trái với ngươi, hơn nữa hắn còn rất bênh vực người của mình.
Có một lần, dược đồng của hắn ra ngoài hái thuốc bị người ta bắt, lão nhân này liền tìm tới cửa bắt người ta nhận lỗi thì không nói, còn hung hăng cuồng đánh một trận, khiến người ta suýt mất mạng.
Từ đó về sau, dù chỉ là một dược đồng, chỉ cần là người Thanh Vân Môn thì không ai dám chọc vào.
“Ngươi đừng quá phận”, Mộ Tình cắn răng, hung tợn nói, “Phượng thành này không phải thiên hạ của một mình ngươi, đừng quên gần đây người Thanh Vân Môn còn đang ở Phượng thành, ta cùng Thanh Vân Môn có chút giao tình, nếu ngươi không nhận lỗi với tiểu nữ, khó tránh khỏi ta tìm người của Thanh
Vân Môn đòi lại công đạo cho ta.”
Thanh Vân Môn?
Mộ Như
Nguyệt nhịn không được cong khóe môi, đây có tính là lấy đá đập chân mình không? Trong Thanh Vân Môn còn không có người dám vì Mộ Tình mà tìm Vô Ngu gây sự.
“Ha ha ha!” Vô Ngu ngửa đầu cuồng tiếu ba tiếng,
“Tốt, thật tốt, ta sẽ chờ người đó tới tìm ta, còn không phải một chút rác rưởi của Thanh Vân Môn mà thôi, Vô Ngu ta sẽ sợ bọn họ sao?”
So sánh với Vô Ngu, những người như Thiên Nguyên quả thật là rác rưởi, cho nên hắn căn bản không để những người đó vào mắt. Hơn nữa có cho Thiên
Nguyên mười lá gan cũng không dám tìm mình gây sự.
Trong Thanh Vân Môn, Thiên Nguyên còn chưa phải là thế lực mạnh nhất.
“Vậy ngươi chờ”, Mộ Tình hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói, “Tuyết Nhi, chúng ta đi.”
Hắn vốn khách khí với lão nhân này nhưng hắn lại đánh nữ nhi mình trước mặt mình, vậy mặt mũi hắn còn để ở đâu?
Có lẽ thực lực của hắn rất mạnh nhưng có mạnh thế nào cũng không bằng
Thanh Vân Môn đi, nếu như có thể cầu được Thiên Nguyên đại sự tương trợ, chẳng phải là có thể hung hăng chèn ép hắn một chút?
Hiện tại Mộ Tình còn không biết mình đắc tội người mà Thiên Nguyên còn không dám đắc tội, nếu không, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám kêu gào trước mặt hắn.
“Cha, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?” Mộ Y Tuyết căm giận nói.
“Bỏ qua? Sao có thể bỏ qua? Có điều ta cảm nhận nguyên khí dao động trên người lão nhân kia nhưng không phát hiện được thực lực của hắn, vậy chỉ có một khả năng chính là thực lực của hắn mạnh hơn ta, loại cường giả này không nên trêu vào, nhưng luôn có người mạnh hơn hắn, cứ yên tâm đi, thù hôm nay tất nhiên phải báo!”
Bất quá Mộ Tình hối hận đã dẫn Mộ Y Tuyết cùng đến, nếu không cũng không hoàn toàn chọc giận Mộ Như Nguyệt.
Ban đêm, ánh trăng xuyên qua cành liễu chiếu vào phòng.
Một bóng dáng màu bạc chợt lóe từ cửa sổ tiến vào, âm lãnh nhìn thiếu nữ đang ngủ ngon lành trên giường. Đột nhiên, thiếu nữ tựa như cảm giác được cái gì, mở mắt ra, lúc này một cục vải to nhét vào miệng nàng, rồi sau đó từng nắm đấm hạ xuống như mưa...
Ngày hôm sau, khắp đầu đường ngõ tắt đều nghị luận một chuyện.
“Này, các ngươi nghe gì chưa, đêm qua, Tam tiểu thư Mộ gia Mộ Y Tuyết bị người ta cuồng đánh một trận, chậc chậc chậc, không biết nàng đắc tội ai mà bị đánh ác như vậy, cả khuôn mặt sưng lên như đầu heo.”
“Tam tiểu thư Mộ gia kia trước nay đều rất ương ngạnh, kiêu căng vô cùng, bình thường đắc tội không ít người, nói không chừng lần này chọc phải người không nên chọc cho nên mới có hậu quả như vậy, ha ha ha!”
“Xem ra về sau vẫn nên khiêm tốn một chút, miễn cho bị giống tam tiểu thư chọc nhầm người...”
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
86 chương
268 chương
123 chương
16 chương
87 chương