“Ai nói với ngươi làm đồ đệ của ta không có lợi ích gì? Đan dược, địa vị, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, dù ngươi muốn đi ngang trong Thanh Vân Môn, ta cũng cam đoan không ai dám đụng tới một cọng lông tơ của ngươi.” Vô Ngu mỉm cười, buông lời thề son sắt. Lợi ích? Còn không đơn giản sao? Nàng muốn cái gì hắn đều có thể cho, chỉ cần có hắn ở đây, dù có là nữ nhi của môn chủ cũng không dám động tới nàng. Mắt Mộ Như Nguyệt sáng lấp lánh, trên cái đại lục này, có chỗ dựa là có thêm một phần đảm bảo, nghe giọng điệu lão già này, làm đồ đệ của hắn cũng không tồi. Trọng yếu là nếu có sư phụ chỉ dạy, trên con đường tu luyện có thể ít trở ngại hơn. “Tốt, ta liền miễn cưỡng đồng ý đi.” Miễn cưỡng? Đồng Húc suýt chút nữa ngã quỵ, Vô Ngu đại sư muốn thu nàng làm đồ đệ, nàng vậy là miễn cưỡng làm? Phải biết rằng đồ đệ của Vô Ngu đại sư còn tôn quý hơn gấp trăm lần công chúa của một nước. Nàng còn dám nói như thế? Bất quá Vô Ngu đại sư mặc kệ nàng có miễn cưỡng hay không, chỉ cần Mộ Như Nguyệt đồng ý là quan trọng hơn hết. “Nha đầu, nếu ngươi đã trở thành đồ đệ của lão phu, có nên báo thân phận ngươi cho lão phu không?” Ánh mắt Vô Ngu lộ ra sự kích động. Nói thật, ở đại lục này, vị cường giả nào mà không muốn có người kế thừa y bát của mình? Nhưng hắn luôn luôn mắt cao hơn đầu không coi trọng vị thiên tài nào. Hiện giờ rốt cuộc hắn cũng có một truyền nhân rồi, sao có thể không kích động cho được? Mộ Như Nguyệt nâng bàn tay trắng nõn cởi áo choàng, dung nhan tuyệt sắc ngay lập tức lộ ra, tuy khuôn mặt còn hơi non nớt nhưng đã có nét khuynh thành. Triệu lão thở dài, cô nương này đúng là thiên tài ngày đó hắn gặp. “Ta là Mộ Như Nguyệt, cũng chính là đệ nhất phế vật Tử Nguyệt quốc.” Phù phù! Bước chân Đồng Húc lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, đầu đụng vào cạnh bàn, nhưng hắn lại giống như không thấy đau đớn gì, cả người ngốc luôn tại chỗ. Đệ nhất phế vật Tử Nguyệt quốc? Có cần phải dọa người như vậy không a? Nếu nha đầu này là phế vật, trên đời còn ai là thiên tài? Ai dám tự xưng mình là thiên tài? “Mộ Như Nguyệt?” Triệu lão ngẩn ra, kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt sắc kia, “Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt? Nữ tử bị đồ đệ Dạ Thiên Phong của Thiên Nguyên đại sư từ hôn? Lần trước ta nghe Dạ Thiên Phong nói chuyện với Thiên Nguyên đại sư, nói Mộ Như Nguyệt là một phế vật không xứng với hắn, sau đó lại nói hắn yêu Mộ Đình Nhi, tuy Mộ Đình Nhi không thể so được với nữ đệ tử của Thanh Vân Môn nhưng cũng được coi là thiên tài, nhưng ai ngờ...” Ai ngờ thiếu nữ bị hắn khịt mũi khinh thường lại là thiên tài tuyệt thế. Triệu lão cười khổ, có một số việc có phải là trời định hay không? Nếu một ngày kia hắn biết được người bị mình từ hôn lại có thiên phú trác tuyệt như vậy, có thể hối hận hay không? “Từ hôn với đồ đệ ta?” Vô Ngu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói, “Hắn thật to gan, ngay cả đồ đệ của ta cũng dám từ hôn? Cho rằng có Thiên Nguyên chống lưng thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Hắn cũng quá đề cao chính mình rồi, đồ đệ ta còn tôn quý hơn tiểu tử kia không biết bao nhiêu lần.” Triệu lão bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết rõ lần này Vô Ngu đại sư thật sự nổi giận, nhưng mà Thiên Nguyên đại sư cùng Dạ Thiên Phong còn chưa biết mình bất tri bất giác đã đắc tội lão gia hỏa này. Nhưng bọn hắn cũng không biết Mộ Như Nguyệt là đồ đệ hắn. Không đúng, khi đó Vô Ngu đại sư còn chưa thu nàng làm đồ đệ, nếu sớm biết chuyện, phỏng chừng có cho Dạ Thiên Phong một trăm lá gan cũng không dám làm như vậy.